Ba con Nguyên Thú im lặng hồi lâu, chẳng ai nói với ai tiếng nào.
Ngoại trừ mãng xà sắc cam chưa thể sử dụng ngôn ngữ nhân loại ra thì Minh Tuấn và ong chúa như đang chiến tranh lạnh.Ong chúa lên tiếng trước:"Có vẻ tất cả chúng ta đều đã an toàn.
Vậy ta xin phép rời đi."Minh Tuấn đáp ngay:"Khoan! Ngươi định không trả ơn cứu mạng của ta sao?""Cần gì ta phải trả? Ta còn hận ngươi thấu xương đây này.", Phệ Tu Phong lạnh lùng mở miệng."Sao ngươi thù dai thế nhỉ? Ta đã giải thích rằng ta không cố ý mà.
Ngươi thê thảm như thế là do ngươi chứ? Sao cứ một mực đổ hết lên đầu ta?", Minh Tuấn cau mày không vui.
"Hừ!", Phệ Tu Phong mặc dù hiểu trong lời của người thanh niên tóc đỏ có ý đúng nhưng nó chả thèm quan tâm, vẫy vẫy đôi cánh suy nhược lảo đảo bay đi.
Bịch!Chưa được bao xa, tầm mươi mét, ong chúa rơi từ trên không xuống như bịch muối vô hại.
Trận chiến vừa qua Phệ Tu Phong đã sử dụng sức mạnh vượt quá khả năng thân thể cho phép dẫn tới suy kiệt trong thời gian dài là điều hết sức bình thường."Ngươi chưa khỏe hẳn đâu.
Nghỉ ngơi chút đi.
Ta có chuyện muốn bàn với ngươi.", Minh Tuấn nhàn nhạt nói, xong rồi chậm rãi nhắm mắt tiến vào trạng thái tu luyện.Phệ Tu Phong chẳng hỏi chẳng rằng tìm một chỗ đẹp đẹp tĩnh dưỡng.Mãng xà lại không thèm để ý đến con ong kia, trong mắt nó chỉ có Minh Tuấn, nó quấn thành vòng tròn quanh hắn như thủ hộ cho chủ nhân.Chẳng biết qua bao lâu, ba con Nguyên Thú đều có tiến triển tốt về mặt lực lượng lần thân xác.Lúc này, Minh Tuấn chủ động hướng Phệ Tu Phong, nói:"Ta muốn bàn một chuyện với ngươi.
Chuyện này đều mang tới lợi ích cho hai ta."Phệ Tu Phong từ chối ngay:"Ta không thích hợp tác cùng ngươi."Người thanh niên nhếch miệng, dường như đã đoán trước phản ứng đầu tiên của ong chúa là vậy, nói tiếp:"Ngươi muốn tiến cấp thành Nguyên Hoàng không?"Ong chúa nheo mắt:"Vào chính đề đi, đừng úp úp mở mở thế nữa."Minh Tuấn trêu tức:"Ta tưởng ngươi không thích hợp tác cùng ta."Phệ Tu Phong hừ một cái:"Ta còn phải xem xét chuyện ngươi muốn hợp tác là gì đã.""Được! Ta sẽ hỗ trợ ngươi đột phá Nguyên Hoàng.
Sau khi thành Nguyên Hoàng thì ngươi phải đưa ta ra khỏi đây.
Thế nào? Lời quá phải không?", Minh Tuấn nói luôn mục đích của mình.Phệ Tu Phong hơi suy nghĩ một chút, đáp:"Làm gì ta lại được lợi nhiều thế? Hẳn ngươi đã chuẩn bị thứ gì đó rồi."Ong chúa quả thật rất thông minh, không vì lợi ích đối phương đặt ra mà u muội trí óc."Tất nhiên.....", Minh Tuấn bật cười ha ha, đem toàn bộ tác dụng và tác hại của Thi Tâm Thảo giải thích một lần."Biết ngay! Ngươi làm sao lại tốt tính thế chứ?", ong chúa cười nhạt.Minh Tuấn phủ nhận:"Sai rồi! Ta chỉ tốt với những thê tử, những người thân xung quanh mình."Ong chúa trợn tròn mắt:"Ngươi cũng có thê tử?""Đương nhiên! Thê tử ta vừa xinh đẹp vừa giỏi giang.", Minh Tuấn tự hào vỗ ngực.Ong chúa bĩu môi tỏ vẻ khinh thường.
Minh Tuấn dùng giọng nghiêm túc:"Ý ngươi sao? Đồng ý hay không? Hãy suy nghĩ cho kỹ."Phệ Tu Phong vuốt cằm:"Ngươi có chắc là khử được hết tác dụng phụ của Thi Tâm Thảo không?"Hắn đáp chắc nịch:"Chắc chắn! Ngươi yên tâm đi.
Ta không lừa ngươi đâu."Ong chúa hỏi:"Ngươi có gì để ta tin tưởng ngươi?"Hắn nói:"Chỉ bằng việc ta cứu ngươi.
Nếu không, ta có thể giúp mãng xà tiến cấp Nguyên Hoàng.
Đừng quên mãng xà còn ưu tú hơn ngươi nhiều, lại sở hữu lực lượng đặc biệt - Man khí.
Man Linh Đại tinh chiến vượt cấp cùng Man Vương Sơ tinh.
Ngươi làm được chăng?"Người thanh niên tóc đỏ khai sáng cho Phệ Tu Phong một chút kiến thức về các loại khí trên Đại Lục, gồm Nguyên khí, Đấu khí, Man khí, Hồn khí,....Man khí áp đảo Nguyên khí, chứng tỏ mãng xà sắc cam có thiên phú hơn hẳn Phệ Tu Phong.Ong chúa gật đầu:"Ta tin ngươi! Vậy bao giờ thì thực hiện đây?"Minh Tuấn cười cười:"Không cần vội! Ngươi cứ nghỉ ngơi thật tốt đi.
Khi trạng thái của ngươi ổn ổn rồi chúng ta bắt đầu."Mãng xà sắc cam thấy cuộc đàm luận đã xong thì vội vàng kêu kêu vài tiếng.
Ý là muốn người thanh niên tóc đỏ đưa nó theo cùng.
Nó cũng chẳng thích ở lại nơi tăm tối này nữa, quan trọng hơn là không có hắn ở đây.
Minh Tuấn xoa xoa đầu rắn hết sức thân mật, giọng điệu ôn hòa:"Đừng lo lắng! Ta sẽ mang ngươi theo."Mãng xà nghe được câu đó, sự vui mừng chẳng giấu nổi trong mắt, đầu rắn càng cọ sát vào má người thanh niên như nịnh như nọt.Phệ Tu Phong và mãng xà tịnh dưỡng thể xác.
Minh Tuấn lại bận rộn với việc luyện dược.Đến khi ong chúa cùng con rắn trở về trạng thái sung mãn thì Minh Tuấn cũng đột phá cảnh giới Dược Giả.
Từ Dược Linh Sơ tinh lên Dược Linh Trung tinh có khả năng luyện chế dược phẩm đẳng cấp Linh Phẩm Trung tinh.Tiến bộ trên con đường Dược Giả của Minh Tuấn khá nhanh hoàn toàn nhờ vào lượng kiến thức sâu rộng mà hắn tích lũy vạn năm trước.
Nói hắn kế thừa những kinh nghiệm và vốn kiến thức của ông nội cũng không hề ngoa.
Lau mồ hôi trên chán, nuốt gần chục viên đan dược vừa luyện chế, hắn nhìn sang Phệ Tu Phong:"Chúng ta bắt đầu thôi chứ hả?"Phệ Tu Phong mở miệng:"Được!""Tốt! Ăn cây này đi!", hắn ném tới một gốc Thi Tâm Thảo.Gốc Thi Tâm Thảo đó phẩm cấp là Vương Phẩm Đại tinh, cao hơn cảnh giới Phệ Tu Phong nhất bậc."Sao không đưa thẳng gốc Hoàng Phẩm Sơ tinh?", Phệ Tu Phong thuận miệng hỏi."Ta sợ ngươi chẳng trụ nổi dẫn tới bạo thể.", hắn giải thích.Phệ Tu Phong không vui vì tên kia dám đánh giá thấp năng lực của mình.
Nó há miệng, một ngụm nuốt xuống Thi Tâm Thảo - Vương Phẩm Đại tinh.Ngay khoảnh khắc đấy, Thi Tâm Thảo liền bị hòa tan, oán khí đen xì gào thét lan tỏa khắp mọi ngóc ngách, khắp mọi tế bào trên thân Phệ Tu Phong, kinh mạch cưỡng ép nở rộng, tu vi từ từ gia tăng."Ta cảm nhận được rồi.
Ta cảm nhận được nguồn sức mạnh to lớn đang chảy trong người ta.",