"Trần tổng, phiền ngài tránh ra một chút." Triệu Thanh Diệp cố né người qua nhưng Trần Hạo cũng nhanh chóng chặn trước mặt cô.
"Tôi cho cô đi sao?" Nụ cười gian xảo lại xuất hiện lần thứ n trên mặt Trần Hạo.
"Nhưng tôi đang làm việc."
"Còn tôi là ông chủ của cô đấy."
"Vậy thì anh càng phải tránh." Cô đẩy anh ta ra.
"Tôi đang làm việc, chính là làm việc cho anh, đâu có ông chủ nào lại quấy rối nhân viên làm việc bao giờ?"
"Quấy rối?" Trần Hạo tỏ vẻ ngạc nhiên.
Nhanh như cắt, anh đã kéo cô gái ôm vào lòng.
Cô phản kháng kịch liệt, thoát khỏi vòng tay anh, làm rơi cả quyển kịch bản xuống đất.
Mọi người quay qua, nhìn thấy cái này lại vội quay đi.
Không nên phá hỏng chuyện của người ta, không nên phá chuyện người ta..
Nếu không thì không có cơm ăn, người thiệt là mình chứ chẳng phải ai đâu..
"Anh làm cái gì vậy?" Cô cúi xuống nhặt cuốn kịch bản, ánh mắt đầy phòng bị.
"Như vậy mới là quấy rối thật sự chứ?" Trần Hạo cười cười.
"Ồ." Cô ồ một tiếng, Trần Hạo cũng không rõ cô có ý gì.
"Sao? Tiếc à?" Anh có nên trêu ghẹo cô một chút không nhỉ?
"Đúng, tôi rất tiếc vì đã lãng phí thời gian với anh ở đây giằng co." Cô rảo bước về phía Hứa Chí Khải, ngồi xuống, chỉ chỉ vào kịch bản, hai người nói chuyện vô cùng nghiêm túc.
Trần Hạo bật cười.
Biết ngay cô nàng này sẽ phũ như thế mà.
Anh nhìn về phía cô vừa đi, còn chưa có trêu ghẹo được cô ấy, thật là muốn thấy vẻ mặt của cô khi bị trêu ghẹo.
Xem ra anh đúng là rảnh rỗi quá rồi, lại đi trêu phụ nữ.
Trần Hạo lắc lắc đầu.
Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, cô nàng này cũng có phải người bình thường đâu? Thế là anh lại vuốt vuốt cằm, gật gật đầu.
Vì cô ấy thú vị quá mà.
Trợ lí Trình nhìn đại boss mà thở dài, hôm nay boss ăn phải gì à? Cứ lắc lắc rồi lại gật gật.
Hay là cổ có vấn đề?
"Thôi được rồi, nghỉ ngơi như thế là đủ rồi." Phó đạo diễn cầm loa hô lớn.
"Mọi người tập trung, chúng ta quay lại diễn lại cảnh đó nhé."
Hứa Chí Khải thật sự vô cùng hợp ý với Triệu Thanh Diệp, nếu như không phải đang quay phim, chắc là sẽ nghĩ hai người là học sinh cấp 3 thật.
Đoạn phim quay vô cùng thuận lợi, bây giờ đang là đoạn cuối, đoạn quan trọng nhất.
Hứa Chí Khải lại lần nữa áp Triệu Thanh Diệp vào bức tường phía sau.
Mặt anh ta lại lần nữa kề sát vào mặt cô, hơi thở ấm nóng phả lên gò má cô.
"..
Lại còn đấu giá cho đám nữ sinh đó à?"
"Đ..
đúng đấy! Thì làm..
ưm.."
Hứa Chí Khải nhắm mắt, nắm cằm cô hôn lên, chặn lời nói tiếp theo.
Rất nhanh, anh ta thả cô ra, hai người mặt đối mặt, anh ta cười rạng rỡ.
"Ngốc, tôi không thích mấy nữ sinh đó, chỉ thích cậu!"
Triệu Thanh Diệp trợn to mắt.
Không chỉ Diệp, mà mọi người ai cũng trợn tròn mắt ngạc nhiên, bởi vì..
tình tiết này, không đúng với kịch bản!
Theo kịch bản, chặn môi này..
là nam chính dùng tay, đặt ngón trỏ lên miệng nữ chính, sau đó nói lời phía sau.
Rồi nữ chính thẹn quá hóa giận, đá nam chính một cái rồi đỏ mặt bỏ chạy.
Tuy nhiên, cảnh này