"Thôi cậu không cãi với con nữa." Trần Hạo đầu hàng trước Minh Ngọc.
"Cậu mà cãi với con nữa chắc cậu tổn thọ mất."
"Xí, vậy con càng vui."
"Cậu không tin con là cháu ruột của cậu đó."
"Kệ cậu chứ, ai thèm quan tâm."
* * *
Diệp cởi cái áo khoác ra, treo trong giá treo đồ trong phòng ngủ rồi cô lấy một cái dây thun, buộc lỏng tóc rồi ra phòng khách.
"Minh Ngọc, em muốn uống gì?" Diệp bước ra sau quầy đồ uống.
"Chị mới chuyển tới đây không lâu cho nên đồ đạc trong nhà không nhiều lắm, chỉ có một ít cacao và sữa trái cây thôi."
"Uống gì cũng được ạ." Minh Ngọc trèo lên cái sofa màu trắng, cô bé nhún nhảy trên cái sofa một cách thích thú.
"Sofa nhà chị nhảy thích ghê!"
"Anh uống gì không?" Diệp lịch sự hỏi Trần Hạo.
"Gì cũng được." Trần Hạo nhìn theo cô gái ở quầy đang pha chế đồ uống, đôi tay cô, cách pha chế của cô thật thuần thục, cứ như là đã được đào tạo vậy.
Chợt anh nảy ra ý nghĩ muốn tìm tòi về quá khứ của cô.
Anh và cô cũng chưa hiểu biết gì về nhau lắm.
Anh muốn tìm hiểu mọi thứ về cô, muốn trở thành một phần không thể thiếu, một phần quan trọng trong cuộc đời của cô gái trước mặt.
Cô như một bí ẩn, chính điều đó đã thu hút anh, làm anh phải chú ý tới cô.
"Em uống sữa trái cây nhé." Diệp bê chiếc khay có 3 cái ly lên bàn, cô đặt từng cái một xuống.
"Em có muốn xem gì nữa không? Nếu muốn, cứ mở TV mà xem."
"Dạ thôi, em muốn vô phòng chị coi một chút có được không?" Minh Ngọc chỉ chì vào cánh cửa phòng cô, ánh mắt đầy mong chờ.
"Ừm..
Phòng chị chẳng có gì đáng để xem cả." Diệp nhìn về phía cánh cửa.
"Nếu em muốn thì có thể vào xem, nhưng đừng lục lọi đồ của chị lung tung nhé, chị rất hay quên nên hãy giữ nguyên đồ đạc trong phòng cho chị."
"Vâng, em biết rồi ạ." Minh Ngọc cười hạnh phúc, trèo xuống sofa, chạy lon ton vào phòng Diệp.
"Tôi đi theo trông con bé nhé." Trần Hạo cầm lấy ly cacao trên bàn, uống một ngụm rồi đi theo Minh Ngọc.
Trước khi đi còn không quên khen cô: "Cacao ngon lắm, cảm ơn cô."
Diệp gật gật đầu, cô ngồi xuống sofa, lấy ly cacao lên uống một miếng rồi nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ trầm tư suy nghĩ.
* * *
Tách.
Minh Ngọc bật công tắc điện, ánh đèn sáng lên, cô bé nhìn thấy tất cả mọi thứ trong phòng của Diệp.
"Cậu, phòng chị ấy đơn giản quá nhỉ?" Minh Ngọc không còn vẻ trẻ con như lúc nãy nữa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc đánh giá căn phòng.
"Màu sắc đơn giản, đồ đạc ít ỏi, vô cùng gọn gàng, sạch sẽ.
Bước vào phòng, cảm giác đầu tiên mang cho người ta là thoải mái, tươi tắn."
"Ừm." Trần Hạo nhìn Minh Ngọc, gật đầu.
Con nhóc này cũng có mắt nhìn đấy chứ.
Nhưng..
"Sao lúc nãy con không giúp cậu?"
"Ban đầu phải