Bên ngoài đoàn phim, Trần Hạo đã tới.
Lương Thành không để ý đến, anh ta chỉ đang để ý cảnh quay có thuận lợi hay không mà quên mất chuyện này.
Trần Hạo đứng ở phim trường tìm kiếm hình bóng Triệu Thanh Diệp đâu đó thì anh nghe thấy tiếng Ùm rất lớn từ thác phát ra.
"Cắt!" Lương Thành bắc loa lên, hô thật to.
"Mọi người làm tốt lắm!"
Vũ Giai Tuệ từ trong thác bước ra, vẻ mặt trầm tĩnh.
Lương Thành chưa thấy Diệp bơi lên, anh ta sợ có chuyện nên đã hốt hoảng gọi nhân viên đoàn phim ra: "Những ai biết bơi, mau nhảy xuống tìm thử cô Triệu đang ở đâu, nhanh lên!"
Quản lý Cảnh, Eva, Tạ Yến ba người cũng hốt hoảng theo, nhưng ba người không ai biết bơi nên không thể nhảy xuống ngay lúc này được.
Lúc này Trần Hạo mới biết người rơi xuống nước khi nãy là Diệp.
Anh không do dự gì cả, vứt áo vest ra rồi nhảy ngay lập tức vào hồ nước.
Những nhân viên kia cũng rất nhanh nhẹn mà nhảy xuống hồ.
Tim Trần Hạo giật thót.
Cô ấy có biết bơi không? Cô ấy đang ở đâu? Anh cố gắng mở mắt, nhưng nước làm mờ đi tầm nhìn của anh, làm đôi mắt anh vô cùng khó chịu.
Anh đảo mắt tìm kiếm xung quanh, kết quả thấy cô ấy đang chìm xuống.
Diệp đang bị chuột rút.
Cô cố gắng mở mắt nhìn xem có gì đó có thể giúp mình lên được không, thì thấy phía trước có một bóng người mờ nhòe.
Cô không biết đó là ai, nhưng cứ nắm lấy người đó để lên bờ trước đã.
Thế là Diệp đưa bàn tay mình lên.
Trần Hạo ngay lập tức nắm tay cô kéo lên khỏi mặt nước.
Những nhân viên cứu hộ kia thấy cô đã được kéo lên, họ liền trồi lên mặt nước theo.
Vũ Giai Tuệ nắm chặt tay.
Cô ta sao còn chưa chết chứ!
Lên bờ, Trần Hạo cẩn thận ôm Diệp vào lòng, bế cô ấy qua chỗ bóng râm.
Cảnh Thiên Tĩnh, Eva, Tạ Yến ba cô gái này mang khăn tới, giúp Diệp lau người, ủ ấm.
Diệp ngồi xuống bên chiếc ghế ở gốc cây, hai tay giữ chặt lấy cái khăn lớn ngửa đầu lên thở hổn hển.
"Cô có sao không?" Trần Hạo nhìn cô.
"Không."
"Không biết bơi thì đừng cố chứ." Trần Hạo nhăn mày.
"Lúc đấy tôi bị chuột rút." Cô từ tốn giải thích.
"Nhưng vẫn không nên liều lĩnh thế chứ?"
Lương Thành lo lắng hỏi Diệp: "Cô có sao không? Lúc nãy cô dọa tôi sợ đấy."
"Không sao, đạo diễn, chỉ là tôi bị chuột rút thôi."
Trần Hạo nhìn Triệu Thanh Diệp, rồi lại trao một ánh mắt sắc bén cho Lương Thành: "Kịch bản gì mà nguy hiểm thế?"
"Không..
không phải nguy hiểm, anh nhầm rồi." Lương Thành chảy mồ hôi.
Đại boss, anh có thể bớt dọa người một tí có được không vậy?
"Lát nữa tôi sẽ nói chuyện riêng với anh sau." Trần Hạo lườm Lương Thành một cái.
"Diệp, tối nay cô có rảnh không?"
"Chưa biết."
"Mẹ tôi tới nhà chơi, tối nay nếu cô có rảnh thì tới nhà tôi ăn tối nhé.
Bà ấy nói muốn gặp cô."
"" Triệu Thanh Diệp cảm thấy đầu óc mình đang nằm