Qua tới cửa nhà Trần Hạo, Triệu Thanh Diệp mới chợt nhận ra, như thế này không phải giống đang đi gặp mặt phụ huynh rồi hay sao?
Bất chợt một cảm giác hồi hộp kì lạ len lỏi từ từ vào lòng cô.
Mắc gì phải hồi hộp chứ?
Cô tự trấn an mình rồi mở cửa vào trong.
* * *
"Bà ngoại, chị ấy tới rồi nè!" Minh Ngọc la lớn, giọng vui vẻ như lục lạc của trẻ con vang lên khắp nhà.
Trần phu nhân ngay lập tức quay lại, bà nhìn thấy Diệp liền Ôi! một cái.
Bà nhảy tới chỗ Diệp gần như ngay lập tức, ôm chầm lấy cô: "Isabella, thì ra là cháu à, lâu lắm không gặp, càng lớn càng giống mẹ cháu nhỉ?"
Diệp ngớ người.
Isabella là ai chứ? Cô vội vàng giải thích: "Bác ơi, cháu không phải cô gái mà bác đang nói ạ.
Có lẽ bác nhận nhầm người rồi."
"Làm sao mà không phải được!" Trần phu nhân nhìn kỹ gương mặt cô.
"Giống mẹ cháu thế này cơ mà."
"Mẹ, cô ấy không phải là Isabella gì gì đó mà mẹ nói đâu." Trần Hạo xen vào.
"Isabella?" Trần Di đập tay.
"Hèn gì lúc mới gặp thấy cô ấy quen quen.
Nhưng mà cô ấy thật sự không phải Isabella đâu mẹ, Isabella có mái tóc màu vàng kim cơ mà.
Với lại Isabella nhìn giống cha cô ấy hơn."
"Ồ, thế à." Trần phu nhân buông tay Diệp ra: "Bác xin lỗi nhé, nhưng mà cháu giống bạn của bác quá.
Bác còn tưởng hai người là mẹ con chứ."
"Dạ không có gì.
Nhận nhầm người cũng là chuyện bình thường thôi ạ."
"Cháu vào đây ngồi đi."
"Vâng ạ." Diệp ngồi xuống ghế.
Trần phu nhân cẩn thận đánh giá cô.
Cô cũng không kiêng nể ánh mắt của bà mà cứ để mặc bà săm soi mình.
Trần phu nhân bắt đầu thi vấn đáp với cô.
"Năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?"
"Hai mươi ạ."
"Tên cháu là gì?"
"Triệu Thanh Diệp ạ."
"Cha mẹ cháu sống ở đâu?"
Tới câu này cô hơi ngập ngừng.
"Cha cháu li hôn với mẹ cháu rồi tái hôn với Hạ gia, mẹ cháu thì mất sau đó không lâu." (Hạ gia là nhà bà Vũ).
"Ồ, bác xin lỗi vì đã gợi lên nỗi đau của cháu nhé."
"Không có gì ạ, cháu quen rồi." Diệp trả lời, giọng của cô trở nên buồn buồn.
Trần phu nhân biết được điều này nên lảng sang chuyện khác.
* * *
Nói chuyện một hồi lâu, hai người phát hiện họ càng lúc càng hợp tính nhau.
Vì thế cứ rôm rả rôm rả mãi tới khuya mới quyến luyến ra về.
"Con trai ngoan!" Trần phu nhân nhìn theo bóng Diệp ở nhà bên: "Mẹ nhắm cô ấy rồi đấy nhé! Cố lên!"
"Thì con đang cố gắng đây." Trần Hạo cười nhìn theo bóng cô.
"Phải cố lên, mẹ thấy con bé cũng xinh đẹp đấy chứ." Bà cảm thán.
"Người ta chắc được theo đuổi ghê lắm."
"Đúng thế, cô ấy có rất nhiều người theo đuổi."
"Thế thì nghiêm trọng rồi!" Trần phu nhân la lên: "Con coi con đi, ngoài có tiền với mặt mũi ưa nhìn thì còn cái gì nữa? Con người