"Cháu..
tên là gì?" Giọng nói của vị phu nhân kia có chút run run: "Mẹ cháu đâu? Bao nhiêu năm qua..
cháu sống như thế nào?"
Cô bình tĩnh đối mắt với vị phu nhân kia: "Thưa phu nhân, tên của cháu là Triệu Thanh Diệp.
Mẹ cháu đã mất lâu rồi.."
"Nhưng cháu..
có quan hệ gì với Vũ Bằng? Tin tức về cháu gần đây nói, cháu là con gái ruột của ông ta."
"Đúng như thế.
Ngày xưa mẹ cháu lấy ông ta, sau khi cháu được 5 tuổi thì ông ta li hôn."
"Tại sao mẹ cháu mất?" Vị phu nhân kia nhìn có chút thống khổ.
"Bà ấy nhảy lầu tự vẫn." Giọng nói của cô nhẹ bẫng đi.
"Ngay khi ông ta li hôn, sau đó mẹ cháu đã theo đến tận thành phố này để tìm ông ta, kết quả bị vợ mới của ông ta mưu hại."
Gương mặt của vị phu nhân kia sớm đã đong đầy nước mắt.
Lúc này Diệp mới hỏi:
"Phu nhân có thể cho cháu biết, rốt cuộc mẹ cháu và phu nhân..
Có quan hệ gì được không? Còn có..
Đây là di vật của mẹ cháu." Cô lấy ra một sợi dây chuyền bằng bạc có nửa mặt dây hình chiếc lá phong nhỏ bằng móng tay: "Lúc bà ấy mất, cháu nhặt được cái này."
Vị phu nhân kia run run nhận lấy sợi dây chuyền, bà mở hộc tủ, lấy ra một sợ dây chuyền bạc.
Sợi dây chuyền đó cũng có một nửa mặt dây chuyền hình lá phong.
Ghép hai mảnh này lại, vô cùng dễ dàng nhận thấy một hình lá phong hoàn chỉnh.
Vị phu nhân ngồi xuống ghế, hai tay chống trước trán: "Thư kí Tần, cô ra ngoài trước đi."
"Vâng, thưa phu nhân."
"Cháu ngồi xuống đi." Vị phu nhân lúc này mới từ từ kể hết cho Diệp.
"Ta tên là Tiêu Ngọc Phương, con gái trưởng nhà họ Tiêu."
"Mẹ cháu..
chính là em gái song sinh thất lạc của ta, Tiêu Như Ý.
Năm bọn ta 5 tuổi, thì bị người ta bắt cóc.
Do em ấy dẫn ta bỏ trốn nên đã bị đánh rất đau..
Sau đó thì bọn bắt cóc đem chúng ta đi bán."
"Em ấy đã liều giúp ta thoát ra nhưng bản thân thì chạy không thoát nên bị bắt lại.
Sau khi ta trốn về được thì đã cùng ba mẹ đi tìm em ấy, nhưng tìm mãi vẫn không được, không biết em ấy đã bị bán tới đâu, còn sống hay đã chết.."
"Bà ngoại cháu, vì chuyện của em ấy mà bệnh suốt bao nhiêu năm nay.
Nếu như bà biết mẹ cháu còn sống, biết cháu thì chắc chắn sẽ rất vui.
Cháu có thể cho ta biết mẹ cháu..
sống như thế nào trong bao năm qua hay không?"
"Cuộc sống của mẹ cháu lúc trước cũng bình thường.
Mẹ cháu có kể, mẹ được nhận nuôi bởi một gia đình hiếm muộn nhưng lúc cháu hỏi về ông bà ngoại thì mẹ không nhớ gì hết." Diệp kể.
"Cuộc sống sau khi lấy chồng của mẹ vô cùng khó khăn.
Phụng dưỡng cha mẹ chồng từ khi vừa làm dâu cho đến khi lần lượt từng người mất, lo toan cho con cái, tần tảo vất vả sớm hôm, giữ tròn đức hạnh của mình, vậy mà lại rơi vào kết cục thế này." Hai