"Dì Tiểu Ý mất rồi." Lâm Vân Du thoáng nhìn qua sắc mặt của Diệp, thấy cô có hơi lạnh nhạt đi một chút.
"Mất rồi..
Tiểu Ý mất rồi.." Ông cụ hụt hẫng, ông nhìn Diệp với ánh mắt xót xa: "Tiểu Ý mất lâu chưa? Cháu..
sống có tốt không?"
"Mẹ cháu mất từ lúc cháu 5 tuổi." Diệp khẽ thở dài, đôi mắt cô có phần ảm đạm, đau thương.
Lâm Vân Du nhanh chóng lảng sang vấn đề khác: "Ông, ông ngồi xuống đây đi, đứng nói chuyện kì lắm.
Diệp nữa, em cũng ngồi đi.
Ông uống trà không ạ?"
Lâm Vân Du thực sự rất tinh tế.
Tuy rằng Triệu Thanh Diệp không thể hiện gì nhiều, nhưng cô hiểu mỗi lần nhắc tới chuyện này hẳn Diệp rất đau lòng.
Cảm giác rạch vết thương ra nhiều lần rồi băng bó lại chẳng dễ chịu tí nào, cô nghĩ Diệp cũng đang cảm thấy như vậy.
Quả nhiên suy nghĩ của Lâm Vân Du là rất đúng.
Diệp thật sự cảm thấy không ổn chút nào, mỗi lần nhắc về mẹ, cô lại nhớ đến mục đích của mình, rồi lại nghĩ đến tình hình trước mắt.
Vạn phần là không ổn chút nào!
Nghĩ đến việc này nội tâm cô lại không ngừng tranh đấu với nhau..
Làm thế nào mới ổn?
* * *
Bên này Tiêu Ngọc Phương đã kể xong chuyện cho bà cụ nghe.
Tất nhiên, Tiêu Ngọc Phương biết nên kể những gì trước và kể như thế nào.
Tiêu lão phu nhân sau khi nghe xong không ngừng rơi nước mắt.
"Thì ra con bé và Tiểu Ý đã trải qua những chuyện như vậy..
A Phương, con nói vì sao ông trời lại tàn nhẫn đến thế? Vì sao không phải là ai khác mà là em gái con?" Tiêu lão phu nhân than thở.
"Nhưng ít ra, Tiểu Ý vẫn để lại Tiểu Diệp cho chúng ta..
Nhờ vậy chúng ta mới biết được Tiểu Ý sống như thế nào.." Đôi mắt Tiêu Ngọc Phương âm thầm nhuốm lên một ngọn lửa.
"Phải." Tiêu lão phu nhân như chợt nhớ ra điều gì, bà thở dài một hơi.
"Chuyện của Tiểu Diệp nhà chúng ta..
Con bé đi theo con đường đó..
là muốn trả thù sao?"
"Con e là đúng như thế." Tiêu Ngọc Phương nắm tay bà cụ, nhìn thẳng vào mắt bà nói: "Mẹ, thứ cho con nói thẳng.
Con cũng không thể để yên như thế được.
Tiểu Ý nhà chúng ta chỉ là bị thất lạc như thế, vậy mà lại bị bọn họ không coi ra gì như vậy, con không can tâm."
"Chúng ta cũng không thể tùy tiện giết người được." Tiêu lão phu nhân lắc đầu.
"Mẹ biết, con đau lòng cho em gái, nhưng không thể hành sự quá lỗ mãng như vậy.
Con..
giúp mẹ khuyên bảo Tiểu Diệp, đừng để nó sa đọa quá như thế.."
"Con biết rồi, mẹ." Tiêu Ngọc Phương đỡ Tiêu lão phu nhân đứng dậy.
"Hay giờ mẹ với con đi xem hai đứa nhỏ một chút."
"Được, được." Tiêu lão phu nhân gật gật đầu.
"Mẹ muốn bù đắp cho Tiểu Diệp.
Mẹ muốn con bé có thể sống cuộc sống vui vẻ, được hưởng sự sung sướng và quên đi quá khứ đau khổ trước kia.."
"Con cũng muốn bù đắp cho con bé."