"Không." Trần Hạo đáp lại ngắn gọn.
"Sao cậu biết tôi tới đây?"
"Đoán xem." Thẩm Quân bày vẻ mặt ưa đòn, nhưng ngay khi thấy sắc mặt Trần Hạo trầm xuống anh ta liền đổi giọng: "Đùa thôi, thì do tôi nhận được thông tin từ công ti cậu chứ sao.
Tưởng lần này cậu đi xử lí công việc của Cục chứ, ai ngờ là công tác thật à?"
Trần Hạo có vẻ không quan tâm lắm đến mấy lời lảm nhảm của Thẩm Quân nên anh trực tiếp lơ Thẩm Quân luôn.
Tự dưng Thẩm Quân vỗ đùi bốp một tiếng rồi kêu lên: "Ai dô, xem tôi này.
Quên mất nhỉ, cậu không ở đây nên không biết.
Tiêu gia ấy, mới nhận lại cháu gái thất lạc, ngày kia họ định làm tiệc mừng đấy.
Không biết cô ấy trông như thế nào nhỉ? Đúng là đáng mong chờ thật."
"Ngày kia à?" Giọng Trần Hạo có hơi ảm đạm.
Vậy thì ngày kia anh mới có thể tới nhà cô ấy à, lâu thế.
Thẩm Quân mang vẻ mặt như gặp quỷ, anh ta quay sang hỏi Trình Nam: "Trình tiểu tử, đằng sau chúng ta có phải sếp của cậu không đấy? Nhất định là giả, nhất định là giả rồi.
Trình tiểu tử, mau dừng xe, chúng ta mau tống tên giả mạo này xuống mau!"
"Haha..
Thẩm tổng thật là hài hước." Trình Nam cười cười khen đại khái cho qua, dù gì những gì anh ta từng thấy ở sếp còn đáng ngạc nhiên hơn thế này nhiều.
Thẩm tổng, những gì anh sắp được thấy còn đáng ngạc nhiên hơn nhiều.
"Phản ứng đó là sao hả?" Trần Hạo lườm Thẩm Quân.
"Gì mà giả mạo với không giả mạo, ngứa đòn rồi à?"
"Ngứa đòn cái mốc! Mẹ kiếp, tên này, cậu có quen biết với cháu gái Tiêu gia hả?" Thẩm Quân vỗ đùi.
"Không ngờ cái cục sắt như cậu mà cũng có hứng thú với phụ nữ? Cậu có bình thường không đấy?"
"Có, rất bình thường."
"Nhưng công nhận cậu rất là có mắt nhìn, nhắm ngay vào người Tiêu gia.
Có thể giới thiệu cho tôi không, người anh em? Chắc hẳn cô ấy rất đẹp.." Thẩm Quân vuốt cằm.
"Nằm mơ." Trần Hạo đáp cụt lủn.
Vì sao à? Làm sao có thể để tên sát gái này tiếp cận cô gái mà mình thích chứ?
"Cái tên này!" Thẩm Quân kêu lên, chỉ tay thẳng vào mặt Trần Hạo.
"Khốn nạn! Giờ tôi mới biết, hóa ra cậu là một tên có sắc quên bạn, trọng mỹ nhân hơn anh em.."
"Cậu đang tự nói mình à?" Trẩn Hạo chỉ bật lại một câu làm Thẩm Quân nghẹn lời.
Móa, cái tên này đúng là gợi đòn mà!
Thẩm Quân hít thở sâu một hơi, bình tĩnh, bình tĩnh.
Bình tĩnh tạo nên sự quý tộc.
Phải quý tộc, quý tộc.
"Hừ, dù gì cậu cũng đâu có được mời, làm sao qua đó được chứ?" Thẩm Quân cười cười nhìn Trần Hạo ra vẻ: Dù cậu có muốn cũng đâu được đi, còn tôi, tôi được mời, được mời, là được mời đó!
Ngay lúc này Trần Hạo có điện thoại.
Anh nhấc máy lên, không biết người bên kia nói gì mà trên mặt anh chầm chậm hiện ra nụ cười như gió xuân.
Ngắt điện thoại, anh lại càng cười rạng rỡ hơn.
Thẩm Quân trừng mắt