Không thấy Tiểu Diệp đâu nữa?
Tiêu lão gia sốt ruột: "Con đã tìm kĩ càng chưa? Có thể con bé ở chỗ nào đó chưa quay lại.."
"Nhưng mà con tìm khắp nơi rồi!" Lâm Vân Du tựa hồ sắp khóc.
"Từ hoa viên, khuê phòng đến nhà vệ sinh nhà ăn..
Những nơi có thể tìm con đều đã tìm hết rồi!"
Tiêu lão phu nhân và Tiêu Ngọc Phương nãy giờ không nói gì, bỗng nhiên Tiêu Ngọc Phương hôt hoảng la lên: "Mẹ! Mẹ không sao chứ? Mẹ! A Vĩ, mau lấy thuốc của lão phu nhân đến đây!"
"Bà ơi, bà không sao chứ?" Tiêu lão gia, Lâm Vân Du, Hứa Viên Viên cùng Mã Chiêu Thục đồng thời lên tiếng.
Tiêu lão phu nhân ôm ngực, Tiêu Ngọc Phương nhanh nhẹn vớ lấy lọ thuốc mà hầu gái mới đưa đến, nhanh chóng đưa cho Tiêu lão phu nhân.
Tiêu lão phu nhân đón lấy viên thuốc, nhận lấy cốc nước từ tay Tiêu lão gia rồi nuốt xuống.
"Mau, mau đi tìm Tiểu Diệp!" Tiêu lão phu nhân tức giận chỉ tay ra ngoài cửa.
"Chẳng lẽ vệ sĩ trong nhà này đều chết hết hay sao? Mau đi tìm cho ta!"
"Mẹ bớt giận." Tiêu Ngọc Phương nhẹ nhàng trấn an Tiêu lão phu nhân, nhưng chính trong mắt bà lại lạnh lẽo vô cùng.
Rốt cuộc là người phương nào, lại có thể ngang nhiên bắt người trong Tiêu trạch như vậy?
Hơn nữa, người đó chắc chắn không tầm thường.
Sở dĩ bà dám nghĩ như vậy là vì Thanh Diệp vốn là sát thủ, thân thủ của con bé chắc chắn không tầm thường.
Không biết kẻ này là ai, nhưng..
đụng đến người Tiêu gia, chính là muốn khiêu chiến với bà!
* * *
Lập tức bữa tiệc trở nên lộn xộn.
Vụ gì đây? Vị tiểu thư nhà họ Tiêu vừa mới nhận lại đã mất tích?
Hiện giờ có hai người đang cực kì đắc ý.
Một là Hứa Viên Viên, hai là mẹ cô ta - Mã Chiêu Thục.
Hừ, con nhỏ đó, tới càng nhanh thì đi cũng càng nhanh thôi.
Đúng là trời phù hộ mẹ con cô ta.
Bên Trần Hạo cực kì không ổn.
Mặt Trần Hạo trầm xuống.
Thanh Diệp bị bắt cóc?
Không thể nào, cô ấy là sát thủ thì làm sao có thể bị bắt cóc dễ dàng như thế? Trừ phi thân thủ của kẻ đó không tồi.
(Thực ra anh muốn nói là vô cùng ghê gớm, chỉ tại anh ngại thôi.)
"Ấy nha.." Thẩm Quân vuốt cằm.
"Chuyện này là sao đây ta..
Vị Tiêu tiểu thư này lại bị người ta bắt cóc ngay giữa thanh thiên bạch nhật thế này, lại còn là nhà mẹ đẻ của tổng thống đại nhân, cậu nói xem người này phải ghê gớm thế nào nhỉ..
Á, tên kia! Cậu đi đâu vậy!" Thẩm công tử vô cùng không giữ hình tượng mà gào lên.
Xong rồi anh ta mới ý thức được hành động của mình, nhưng có vẻ chẳng ai quan tâm đến anh ta.
Thôi kệ đi, vậy là may rồi.
Thẩm Quân đuổi theo sau Trần Hạo đang đi cực nhanh về phía trước.
"Chào ngài Tiêu.
Chào lão gia, lão phu nhân." Trần Hạo cúi đầu chào ba vị