Truyện: Viện điều dưỡng Đồng Xanh – Bệnh nhân London.
Tác giả: Lan Đạo Tiên Sinh.
Editor: Aminta.
Chương 15
***
Buổi tối tôi không ngủ được. Thứ xoay vần trong đầu tôi chỉ có doanh trại của Carl. Người đàn ông giường dưới không còn quấy rối tôi nữa, tôi thò đầu ra nhìn một chút, tất cả mọi người ngủ rất ngon, có lẽ công việc ban ngày đã bào mòn thể lực của họ. Tôi lặng lẽ bò xuống giường, cố gắng không đánh thức người bên cạnh. Alexei nằm ở cái giường cạnh cửa doanh trại, trông anh ta ngủ rất say.
Tôi rón rén mò tới cửa, cửa không khóa, tôi hé cửa ra một cái khe nhỏ, một tên giám ngục quân SS đang đi tuần tra xung quanh. Tôi thở dài và đóng cửa lại.
"Cậu muốn đi ra ngoài à?" Giọng của Alexei đột nhiên vang lên từ trên giường. Tôi kinh ngạc, vội vàng lắc đầu.
"Tôi có thể mang cậu ra ngoài." Anh ta tiếp tục nói. Tôi càng kinh ngạc hơn, đồng thời lắc đầu dữ dội hơn.
"Không, tôi không có... Tôi chỉ, chỉ muốn đi vệ sinh."
Alexei cười, ánh mắt nhìn sang cái thùng lớn chỗ cái giường cuối cùng trong doanh trại. Đó mới là "nhà vệ sinh" của chúng tôi. Chất bài tiết của tất cả mọi người đều chứa trong đó, mùi hôi thối tỏa ra từ bên trong, bây giờ thùng còn chưa đầy, chờ đến khi thùng đầy, người đi vệ sinh cuối cùng phải chịu trách nhiệm rửa tất cả chất bài tiết.
"Cậu ngại bẩn?" Anh ta hỏi lại tôi.
Tôi gật đầu, nhưng động tác này đang nói dối.
Alexei ngồi xuống, mang giày, kéo cánh tay tôi và mở cửa.
Gió bên ngoài gió rất mát, không khí không biết tốt gấp mấy lần trong doanh trại. Tôi hít sâu một hơi, khi mở mắt ra tôi phát hiện tên giám ngục SS đã không còn ở đây. Xung quanh rất yên tĩnh, trên trời có những đốm sao thưa thớt, tôi ngẩng đầu, ống khói đen phía xa còn đang bốc khói khiến bầu trời mang một màu trắng mông lung. Alexei kéo áo tôi, chỉ về cái lưới sắt cách đó không xa, đằng sau tấm lưới sắt là doanh trại của Carl.
"Cậu muốn qua đó không?" Anh ta hỏi tôi.
Tôi cảm kích nhìn anh ta, nhưng những lời tôi thốt ra lại là: "Anh muốn tôi báo đáp như thế nào?" Tôi đã ở trong trại tập trung quá lâu nên biết rõ quyền lợi đặc biệt cần phải trả một cái giá, mà tôi đã quen với cách trả giá như thế.
"Thời gian không nhiều, cậu đi nhanh về nhanh." Anh ta không để ý đến câu hỏi của tôi, chỉ nhìn đồng hồ trên tay một chút.
Tại sao Alexei muốn giúp tôi? Anh ta muốn tôi báo đáp thế nào? Tôi vốn nên suy nghĩ những vấn đề này, nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy doanh trại của Carl, những điều này bị tôi gạt đi hết, tôi chỉ muốn nhanh chóng vượt qua tấm lưới sắt, nói với Carl mấy câu.
Thế là tôi bắt đầu chạy, nắm lưới sắt và bắt đầu trèo lên trên, lưới sắt không cao nhưng chỗ cao nhất vẫn cách mặt đất một khoảng, tôi thành công trèo qua, tiếp theo tôi bắt đầu leo xuống. Khi tôi đang lơ lửng trên lưới, tôi nghe thấy tiếng súng lên cò.
"Ai đó?" Một giọng nói trẻ tuổi hỏi. Tôi quay đầu lại, một người đội mũ, mặc quân phục đang chỉ súng vào người tôi. Cơ thể tôi cứng đờ không dám động đậy, tôi chỉ có thể bám rịt vào tấm lưới nghe tiếng ủng da càng ngày càng gần.
"Xuống đây." Người đó ra lệnh.
Tôi chậm rãi leo xuống, xoay người. Cậu ta nhìn chằm chằm mặt tôi một hồi rồi đột nhiên hỏi: "Anh là người chiều hôm qua?"
Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt cậu ta, chúng tôi đã từng gặp ở đâu rồi ư? Hôm qua? Ở