Truyện: Viện điều dưỡng Đồng Xanh – Một ngày khác ở thiên đường.
Tác giả: Lan Đạo Tiên Sinh.
Editor: Aminta.
Một ngày khác ở thiên đường.
***
Tôi nhìn chàng trai trẻ trước mắt, cậu ta ngồi co ro trước mặt tôi, trong tay là một cây bút và một cuốn sổ.
"Ký giả à?" Tôi lấy ra một hộp thuốc lá, giơ nó trước mặt cậu ta, cậu ta vội vàng xua tay: "Cảm ơn, tôi không hút thuốc."
"Vậy cậu có phiền nếu tôi hút một điếu không?" Tôi hỏi.
Cậu ta lại lắc đầu.
"Tôi tên Elton Donovan là một ký giả của một tạp chí, tôi muốn phỏng vấn ngài một số việc liên quan tới viện điều dưỡng Đồng Xanh..." Cậu ta đặt cuốn sổ lên bàn làm việc của tôi, sau đó lấy ra một cây bút thu âm từ túi ra: "Tôi có thể ghi âm không?"
Tôi hít một hơi thuốc: "Xin cứ tự nhiên."
"Như vậy, bác sĩ Rodney... Xin hỏi ngài bắt đầu làm việc ở đây từ năm nào?"
"Để tôi nhớ lại..."
Tôi quả thật không nhớ rõ. Đó là năm nào nhỉ? Năm 2001 sao? Không đúng, lúc tôi được cử đến Afghanistan làm tư vấn tâm lý đã là năm 2003. Hai năm sau tôi mới trở lại Mỹ.
"Năm 2005." Tôi trả lời một cách chắc chắn.
"Được rồi, năm 2005... Vậy tức là ngài đã làm việc ở đây 3 năm?"
"Đúng thế." Tôi nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đã ba giờ chiều rồi. Tôi phải đến phòng bệnh kiểm tra Lorne Warren – bệnh nhân tôi hiện đang phụ trách.
Donovan còn muốn tiếp tục hỏi gì đó. Tôi đứng lên ra dấu xin lỗi với cậu ta.
"Lần này cậu đến thăm không đúng lúc rồi, hiện giờ tôi phải đi kiểm tra bệnh nhân. Lần sau cậu quay lại nhé?"
"Không sao, tôi có thể đi chung với ngài..."
"Tôi nghĩ không tiện lắm đâu, Lorne hơi sợ người lạ."
"Ồ, vậy tiếc quá." Có nét thất vọng trong mắt Donovan, tôi có thể nhận ra cậu ta rất hứng thú với việc tiếp xúc trực tiếp với người bệnh tâm thần, nhưng đối với tôi công việc là công việc, bệnh nhân của tôi không phải là vật phẩm để cho những tay ký giả thưởng thức.
"Như vậy mời cậu quay lại lần sau, buổi sáng cũng được." Tôi cười với cậu ta và giơ tay chỉ về phía cửa: "Tôi sẽ không tiễn cậu."
Tay ký giả hậm hực rời đi. Tôi đã gặp loại người này rất nhiều, họ tò mò đi đến viện điều dưỡng Đồng Xanh, muốn xem cuộc sống của bệnh nhân tâm thần, thậm chí còn muốn đi vào thế giới tư tưởng của họ, sau cùng họ không thể không rời đi.
Mong muốn biết được bí mật của người khác luôn luôn là thói quen của con người.
Tôi dọn lại bàn làm việc, lấy ra hộp bánh macaron mua được hôm nay từ trong ngăn kéo, tôi cẩn thận từng li từng tí nâng hộp bánh trong lòng bàn tay, chuẩn bị đi tìm Lorne.
Lorne là bệnh nhân tôi đang phụ trách, trên thực tế kể từ khi tôi quay về từ Afghanistan tới đây làm việc thì cũng chỉ phụ trách mỗi một bệnh nhân là cậu ấy. Tình trạng của cậu ấy rất không lạc quan, mắc bệnh trầm cảm, trước đó từng có ý định tự sát, một viên đạn sượt qua trái tim suýt lấy đi tính mạng cậu ấy.
Tôi ngừng lại trước phòng cậu ấy, sắp xếp lại suy nghĩ xem hôm nay sẽ nói gì với cậu ấy. Trước kia tôi thường xuyên kể cho cậu ấy về cuộc sống của tôi, những kinh nghiệm của tôi ở Afghanistan, nhưng ba năm nay tôi đã kể hết cho cậu ấy, tôi thực sự không thể nghĩ ra thứ gì hay ho để kể tiếp.
Tôi gõ cửa sau đó đi vào.
Lorne mặc quần áo bệnh nhân, để chân trần ngồi ở trong góc. Mái tóc nâu nhạt của cậu ấy dựa vào tường, đôi mắt xanh ngọc lục bảo nhìn vào hư vô. Khi ánh mắt nhìn thấy tôi thì cậu ấy nở nụ cười nhẹ với tôi.
Mặt đất được phủ một tấm thảm dày, tôi buộc phải cởi giày ra. Căn phòng này vẫn y nguyên như lúc tôi rời đi, Lorne là một người yên tĩnh, trước giờ cậu ấy không bao giờ làm loạn đồ đạc. Dù là như thế, chúng tôi vẫn sửa sang nơi này theo một phong cách riêng. Giấy dán tường màu vàng nhạt, ghế sô pha nhỏ màu lam nhạt, màn cửa màu xanh lá nhạt. Tôi cố gắng lựa chọn sử dụng những màu sắc êm dịu ấm áp, như vậy sẽ tốt cho bệnh của cậu ấy.
Hơn nữa trong phòng hầu như không có một món đồ sắc nhọn nào, tuy Lorne yên tĩnh vào mọi lúc, nhưng chúng tôi vẫn lo lắng sẽ có thứ gì nguy hiểm khiến cậu ấy tự hại mình.
Tôi cẩn thận đi vào, chân giẫm trên mặt thảm mềm mại, cố gắng không phát ra một tiếng động dư thừa, sau đó tôi ngồi xuống cách cậu ấy một khoảng cách, tôi đặt hộp bánh macaron xuống đất, rồi lại lấy kẹo que từ trong túi ra cho cậu ấy xem.
Lorne nhìn tôi một cái sau đó lại nhìn hộp bánh trên đất, cuối cùng cậu ấy chuyển bước tới phía đối diện tôi, cầm lấy một cây kẹo que, xé mở giấy gói kẹo, nhét vào trong miệng.
"Táo." Cậu ấy khẽ nói một tiếng.
"Đúng." Tôi lấy ra một que kẹo khác: "Còn đây là dâu. Cậu thích vị nào?"
"Cam." Lorne nói nhỏ.
Chúng tôi đã chơi trò này gần một tháng. Ngày nào tôi cũng sẽ mang hai que kẹo tới chỗ cậu ấy, vỏ kẹo giống hệt nhau (luôn có siêu thị bán loại kẹo này), không nói cho cậu ấy đó là vị gì và để cậu ấy chọn một que, sau đó nói cho tôi biết.
Ban đầu Lorne không quan tâm đến bất cứ chuyện gì cả, nhưng rõ ràng trò chơi này gợi lên hứng thú của cậu ấy. Cậu ấy bắt đầu ngóng trông gặp tôi mỗi ngày để chơi trò "đoán kẹo".
"Nhìn xem tôi còn mang cái gì cho cậu này." Tôi mở nắp hộp ra, bên trong đầy bánh macaron.
"Bộ ngực sữa của thiếu nữ." Lorne cười một xấu xa với tôi: "Julius là đồ tham ăn." (*Ladurée là một thương hiệu bánh ngọt cao cấp đặt trụ sở tại Paris. Đây được biết đến là nơi sáng tạo ra loại bánh macaron hai tầng mà mỗi ngày có tới 15.000 chiếc bánh được bán ra. Hơn nữa họ còn là một trong những nhà sản xuất macaron tốt nhất được biết đến trên thế giới. Người ta nói rằng bánh macaron do Ladurée tạo ra giống như bộ ngực sữa của thiếu nữ)
Julius là tên của tôi, tên đầy đủ của tôi là Julius Rodney. Nhưng các nhân viên trong viện điều dưỡng đều gọi tôi là bác sĩ Rodney, Lorne là trường hợp đặc biệt, tôi cho phép cậu ấy sử dụng xưng hô thân mật.
Tôi chậm rãi đóng nắp hộp lại: "Lorne không thích thì có thể không ăn, để đồ tham ăn này mang vể cũng được."
Lorne ngượng ngùng rút tay về. Nếu là lúc mới quen, tôi hoàn toàn không dám đùa giỡn như vậy. Lorne hơi hướng nội, cũng không chịu nói chuyện với người khác, sau hai năm quen biết tôi và cậu ấy mới gần gũi hơn. Thật ra cậu ấy rất thân với tôi, tuy bình thường im lặng ít nói, nhưng cậu ấy sẽ nói với tôi vài câu hay những câu đùa vô hại.
"Anh muốn uống hồng trà không?" Lorne thấy tôi mở nắp hộp ra lần nữa, cậu ấy hơi vui vẻ.
"Hồng trà?" Tôi hơi hiếu kỳ, Lorne không thể ra ngoài một mình, cậu ấy hoàn toàn không thể mua hồng trà.
"Hôm qua Suzanna mang thuốc cho tôi, tôi nhờ cô ấy mua giùm." Lorne ngượng ngùng cười: "Lần nào anh cũng mang trà chiều, lần này để tôi mời anh nhé."
Đôi khi Lorne giống như đứa trẻ, nếu như người khác đối xử tốt với cậu ấy, cậu ấy sẽ tìm cách báo đáp.
Cậu ấy đứng lên nấu nước sôi, đây cũng là hoạt động duy nhất cậu ấy cho phép bản thân làm, bởi vì cậu ấy thích uống sữa bò, viện điều dưỡng bèn chuẩn bị ấm đun cho cậu ấy.
"Là hồng trà Ceylon." Tôi uống một ngụm liền nhận ra.
Lorne đang nhét cái bánh macaron thứ ba vào mồm, chờ đến khi nuốt xuống hoàn toàn, cậu ấy mới hỏi: "Ngon không?"
"Cậu pha gì cũng ngon." Tôi nháy mắt mấy cái với cậu ấy.
"Rõ ràng anh chỉ uống mỗi sữa bò của tôi thôi."
"Pha hồng trà cũng cần tài năng. Tuy tôi thích uống nhưng không có thời gian pha." Tôi tiếc nuối nói.
Đôi môi tái nhợt của Lorne mấp máy như muốn nói gì, cuối cùng cậu ấy vẫn giơ tay lấy cái bánh thứ tư.
"Cậu thật sự không cân nhắc đến văn phòng của tôi giúp một tay sao?" Tôi hỏi cậu ấy: "Như thế chúng ta sẽ được ở chung lâu hơn."
Đôi mắt xanh thẫm của Lorne trở nên ảm đạm: "Không... Tôi không thể đi. Tôi bị bệnh... Không thể khiến anh thêm phiền phức được."
"Nhưng khi cậu ở bên tôi cũng không khác gì người thường." Tôi lơ đễnh nói: "Viện điều dưỡng cũng sẽ không để ý, họ còn ước gì bác sĩ có thể trông bệnh nhân cả ngày kìa."
"Không, Julius, xin để tôi có thứ chờ mong mỗi ngày." Lorne dùng cánh tay chống người dậy đi đến bên cạnh tôi và chậm rãi ngồi xuống, tựa đầu vào đầu gối tôi: "Tôi càng thích nhìn chằm chằm đồng hồ chạy tới ba giờ chờ anh qua đây."
Tôi dùng tay vuốt mái tóc nâu nhạt mềm mại của Lorne, cảm giác giống như là đang âu yếm một con thú nào đó.
"Cậu đổi dầu gội à?" Tôi cúi đầu xuống ngửi tóc của cậu ấy, định đổi đề tài.
"Bình cũ xài hết rồi." Cậu ấy cọ mạnh tóc lên đầu gối tôi: "Thơm không?"
"Thơm, cậu có can đảm thử thứ mới, tôi cũng rất vui vẻ." Tôi nói từ tận đáy lòng.
"Hình như anh có chuyện gì muốn nói với tôi thì phải."
"Hôm nay có một ký giả tới muốn phỏng vấn tôi." Tôi nói, vừa nghĩ tới dáng vẻ hứng thú, nghé con mới sinh không sợ cọp của thằng nhóc kia tôi liền hơi tức giận: "Cậu ta còn muốn đi kiểm tra bệnh nhân chung với tôi, nhưng tôi từ chối rồi."
"Tôi đoán ngày mai cậu ta sẽ tới nữa."
"Vì sao?"
"Tìm tòi bí mật của người khác là thiên tính của con người." Lorne lẩm bẩm.
"Tôi đã gặp loại người đó nhiều rồi." Ngón tay của tôi vùi vào tóc cậu ấy, tôi cầm một lọn tóc và vân vê nó trong tay: "Sau cùng họ cũng sẽ trắng tay rời đi."
Lorne không nói lời nào, ngón tay thon dài cầm lấy cái bánh macron cuối cùng và tựa trên đùi tôi bắt đầu ăn. Vụn bánh rơi trên đùi tôi, tôi cúi đầu nhẹ nhàng thổi chúng đi, nhưng lại trông thấy Lorne rụt cổ lại.
"Nhột quá." Cậu ấy thuận thế trượt xuống thảm. Tôi đỡ cậu ấy dậy giống như nhấc một con mèo nhỏ lên: "Tựa lên đùi tôi đi."
Lorne yên tĩnh cuộn người lại bên cạnh tôi, cậu ấy chậm rãi nhắm hai mắt lại: "Tôi có thể ngủ một lát không?"
Tôi vuốt ve mái tóc của cậu ấy: "Ừ, cậu muốn ngủ tới mấy giờ cũng được."
"Tôi không thể ngủ một mình được." Cậu ấy ngập ngừng nói.
"Bao lâu rồi?"
"Một tháng."
Dưới mắt cậu ấy là một vòng quầng thâm, đôi mắt nhìn tôi cũng đỏ. Một tháng, đúng là khoảng thời gian chúng tôi bắt đầu chơi trò "đoán kẹo", hóa ra ngày nào cậu ấy cũng đếm kim giây chờ tôi tới. Tôi có chút đau lòng, chỉ có thể duỗi thẳng chân để cậu ấy tựa thoải mái hơn.
Liệu Lorne có thể không rời bỏ tôi như thú cưng hay không?
Hô hấp của cậu ấy rất đều, xem ra đã tiến vào mộng đẹp rồi. Tôi đánh giá xung quanh, một quyển sách trên gáy có đề chữ Thomas Mann nằm trên ghế sô pha nhỏ, thẻ kẹp sách ló ra từ quyển sách.
Tôi còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Lorne. Ngực trái của cậu ấy bọc một lớp băng gạc dày, gương mặt tái nhợt như tờ giấy dưới mặt nạ thở oxy, máy thở không ngừng làm việc bên cạnh cậu ấy, bình nước biển lay động dưới ánh đèn.
Cậu ấy định dùng súng kết thúc mạng sống của mình. Hàng xóm phát hiện kịp thời, viên đạn bắn chệch nhưng vẫn suýt trúng tim. Tôi đứng trước giường bệnh, thầy của tôi – bác sĩ Yates lật qua lật lại tài liệu thật dày trong tay hỏi tôi có phải hứng thú với bệnh nhân trầm cảm này không. Tôi không biết trả lời như thế nào, nhưng khi nhìn thấy gương mặt của Lorne, tôi không có cách nào từ chối. Cậu ấy trông thật mệt mỏi tuyệt vọng, giống như khát vọng có một đôi tay kéo cậu ấy khỏi vực sâu đau khổ. Tôi thậm chí nhìn thấy cậu ấy giơ tay ra với tôi.
Sau khi Lorne xuất viện liền trở thành bệnh nhân của tôi, công việc cũ của tôi cũng được đồng nghiệp san sẻ hơn phân nửa, còn lại tôi chỉ cần chăm sóc mỗi Lorne là được. Trong lúc cậu ấy nằm viện, tôi tốn rất nhiều công sức thiết kế phòng bệnh cho cậu ấy, ngày cậu ấy xuất viện tôi còn cố ý ăn diện để đi đón.
Cậu ấy ngồi trên xe lăn, gương mặt đờ đẫn. Đôi mắt màu xanh sẫm trống rỗng nhìn tôi, sau đó cậu ấy tự đẩy xe lăn bắt đầu đi về phía trước.
Tôi đuổi theo kêu cậu ấy: "Chờ đã, Lorne! Tôi là bác sĩ chữa trị cho cậu, Julius Rodney! Nếu có thể, chúng ta về chung nhé?"
Cậu ấy kinh ngạc nhìn tôi và lấy tay che vết thương ở ngực, ho khan vài tiếng, dự định vòng qua tôi tiếp tục đi. Tôi kéo xe lăn của cậu ấy lại, tôi biết điều này quá mức bạo lực với một bệnh nhân mới xuất viện, nhưng tôi thật sự không có ác ý.
"Tôi đưa cậu trở về." Tôi choàng khăn quàng cổ mới mua hôm qua cho cậu ấy, sau đó ôm ngang cậu ấy lên từ xe lăn và chuyển cậu ấy lên ghế bên cạnh tài xế trong xe của tôi như một món đồ dễ vỡ, tôi giúp cậu ấy thắt chặt dây an toàn, đảm bảo cậu ấy ấm áp, sau đó bắt đầu lái xe.
Lorne im lặng ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, khắp nơi trên đường phố đều là tuyết đọng, cũng không có gì đẹp. Cậu ấy chỉ không muốn nhìn tôi mà thôi. Tôi đậu xe ở một cửa hàng chocolate rất lớn, chạy xuống xe, chỉ tủ kính hỏi cậu ấy thích loại nào.
Cậu ấy quay đầu sang chỗ khác.
Sau cùng tôi không thể làm gì khác hơn là mua mỗi thứ một loại, sau khi vào trong xe tôi đổ hết kẹo lên đùi cậu ấy. Cậu ấy giật mình nhưng làm lơ đống chocolate trên người mình.
"Hôm nay là lễ tình nhân đó." Tôi vỗ bả vai gầy của cậu ấy: "Không có cô gái nào tặng chocolate cho cậu hả?"
Cậu ấy không nói lời nào, tôi giúp cậu ấy mở một hộp ra, đưa cho cậu ấy một viên chocolate, cậu ấy máy móc nhận lấy, chẳng nhìn một cái mà nhét luôn vào trong miệng.
"Leonidas." Cậu ấy nói. (Leonidas là nhãn hàng nổi tiếng socola tươi của Bỉ. Có trên 1400 cơ sở của Leonidas trên toàn thế giới cùng hơn 100 loại socola tươi. Thương hiệu có tiếng này đang ngày càng trên đà phát triển với tuổi đời gần 100 năm tuổi (từ 1910)
"Đúng." Tôi cầm lên một loại khác: "Còn đây là Lindt của Thụy Sĩ... Cậu thích loại nào?" (Chocoladefabriken Lindt & Sprüngli AG, thường được gọi đơn giản là Lindt, là một công ty sản xuất sôcôla và bánh kẹo Thụy Sĩ được thành lập vào năm 1845 và được biết đến với sô cô la truffles và thanh sô cô la, cùng các loại đồ ngọt khác.)
"Godiva." Cậu ấy nhỏ giọng nói. (Godiva là một trong ba thương hiệu socola ngon và đắt nhất tại Bỉ. Socola của Godiva khác hẳn với socola của những hãng khác bởi công thức riêng độc đáo của hãng. Godiva là lựa chọn hàng đầu của những người Nhật vốn nổi tiếng khó tính và sành ăn khi đến châu Âu.)
***
Khoảng hai mươi phút sau, Lorne tỉnh. Giấc ngủ của cậu ấy lúc nào cũng rất ngắn, dù cho ngủ thì cậu ấy sẽ tỉnh lại trong vòng một tiếng. Tôi thậm chí không dám tưởng tượng một tháng qua cậu ấy không ngủ, ngơ ngác nhìn trần nhà trong đêm như thế nào.
"Vì sao không nói cho tôi?" Tôi hỏi cậu ấy.
Trông cậu ấy rất tỉnh táo: "Tôi không muốn làm phiền anh."
"Tôi rất vui nếu cậu làm phiền tôi, Lorne." Tôi nói: "Cậu đã là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi."
Nói xong câu đó tôi giật mình, từ khi nào mà tôi đã không còn xem Lorne là bệnh nhân nữa, mà là bạn bè, thậm chí còn hơn thế nữa?
Lorne cười, nụ cười này rất khoan dung: "Anh không cần miễn cưỡng bản thân, Julius."
"Tôi không miễn cưỡng, Lorne. Ý tôi là tôi rất thích ở bên cậu."
"Ừ." Cậu ấy đứng lên, lại quay về ngồi trong góc, chỉ vào đồng hồ: "Giờ không còn sớm nữa, tiếp theo anh có việc gì không?"
"Có." Tôi nói.
Lorne cụp mắt, ánh mắt chợt lóe lên sự thất vọng.
"Tôi muốn mời cậu cùng ăn bữa tối." Tôi vươn tay mời cậu ấy: "Không biết cậu có thời gian không? Hôm nay là lễ tình nhân, tôi đoán chắc chưa có cô gái nào mời cậu đâu nhỉ."
Lorne nở nụ cười, đứng dậy lấy ra một cái áo choàng dài từ trong tủ quần áo, sau đó lấy ra một chiếc khăn quàng cổ, hiển nhiên cậu ấy đã chuẩn bị từ trước.
Chiếc khăn quàng cổ kia là cái tôi tặng khi đón cậu ấy ra