Duệ Kha là một đứa trẻ ngoan, ban đêm không hề quấy khóc, sau khi ăn uống no say, em sẽ ngủ thật yên lặng.
- Thiệu, anh có thấy nó khác với những gì chúng ta được học không?
Vương Đình cùng Vãn Thiệu nhìn chăm chăm vào đứa nhỏ, thế nào vẫn là không thể ngờ được.
Cả hai đã trang bị một khoá học đối phó với việc trẻ con quấy khóc vào ban đêm hay mẹ không đủ sữa khiến con bị thiếu dinh dưỡng nhưng xem chừng họ không phải lo lắng gì nữa, tất cả diễn ra quá dễ dàng.
- Để dì giúp con đỡ khó chịu nhé!
Vương Đình bế đứa nhỏ lên để em dựa đầu vào vai mình, vuốt sống lưng một hồi cho đến khi nghe tiếng ợ một cái là đặt nằm xuống.
Duệ Kha khoan khoái, nằm chơi thêm chút rồi lại ngủ.
- Chị Viễn, trẻ sơ sinh hay ngủ ghê.
Em xoa xoa bàn tay nhỏ nhắn của Duệ Kha.
- Haha, trông thế này thôi chứ trẻ nhỏ lớn nhanh lắm, chị sợ đến khi em muốn nó ngủ cũng không được.
- Tiểu Kha ngoan thế này em sẽ chẳng lo đâu.
- Được rồi, Đình, đã muộn lắm rồi, về ngủ đi mai còn học nhé!
- Dạ, chị Viễn ngủ ngon!
- Em ngủ ngon.
Sự phấn khích của Vương Đình làm đứa trẻ trong tay Thư Viễn giật mình tỉnh giấc, em mở mắt, môi mím lại sắp khóc.
- Để tôi.
Vãn Thiệu bế Duệ Kha lên dỗ dành, đi chầm chậm từng bước để em buồn ngủ.
- Thiệu, Tiểu Kha ngủ rồi, anh cũng đi nghỉ đi ạ.
- Đứa nhỏ này quá đáng yêu rồi.
- Vãn Thiệu quay người lại phía Thư Viễn, cho cô nhìn Duệ Kha đang nắm lấy ngón tay cái, cả bàn tay của em mới nắm được ngón tay của anh.
- Viễn, em có thể đồng ý để tôi làm cha nuôi của đứa nhỏ không?
Cô thoáng chốc đơ người, hoá ra việc này cô chưa nói.
Thư Viễn cười nhẹ, thực ra đang rất cảm động:
- Duệ Kha thật may mắn khi có một người cha như anh.
Vãn Thiệu đặt em xuống với mẹ, anh quay về phòng trong niềm vui sướng.
- Thư Viễn?
- Tiếu phu nhân?
Lã Phí Như bất chợt ghé thăm Vãn Thiệu và Vương Đình không hề báo trước, cả em lẫn anh người đi học người đi làm, chỉ có cô ở nhà.
Bà thấy cô bất ngờ không nên lời, tới khi nhìn đứa bé bên cạnh càng không thể nói.
Thư Viễn thấy bà run rẩy vội chạy lại đỡ, những lời cần nói với nhau phải để đôi bên bình tĩnh đã.
Đợi Tiếu phu nhân ổn định tinh thần, cô bắt đầu kể, câu chuyện không mất nhiều thời gian nhưng đủ khiến bà thay đổi cảm xúc đến chóng mặt.
Sau cùng, bà đã hiểu mọi thứ.
Lã Phí Như cười hiền dịu:
- Có con ở đây, thật tốt!
Giờ thì bà đã biết lí do tại sao Vương Đình lại ngoan ngoãn ở lại đây và công ty của Vãn Thiệu lại phát triển đột ngột.
"Đứa nhỏ này nhìn quen