- Sao trông con đăm chiêu vậy?
Từ Dịch Phong để ý Duệ Kha từ hôm đi tham quan ngoại khóa ở công viên với trường về thì hay nhìn lén anh, cái ánh mắt này khiến một người để ý không bỏ qua được.
- Cha, đã bao giờ mommy gọi cha bằng tên chưa ạ?
- Đương nhiên là có rồi.
- Không ạ, tên thân mật cơ ạ.
Kiểu như có một bạn thích con và gọi con là “Kha”, mommy đã gọi vậy bao giờ chưa ạ?
Cậu bé nghĩ một người như Dịch Phong ít để ý đến điều đó còn tận tình giải thích cho anh hiểu.
Trầm ngâm một lúc, Từ Dịch Phong cũng gật gù trả lời:
- Đúng là chưa bao giờ em ấy gọi ta bằng tên như vậy cả.
Sao bỗng nhiên con lại hỏi cái này?
- Hôm con đi chơi có mấy phụ huynh theo cùng các bạn, họ đều gọi nhau như vậy, cha xem có phải nhà chúng ta rất khác biệt không? Nghe không thân mật chút nào.
- Ta sẽ cho con đáp án sau.
Dịch Phong muốn để cậu bé đi ngủ, làm bộ thản nhiên nói với nó, Tiểu Kha dời đi đáy mắt lại có chút dao động.
Qua hôm sau ánh nhìn của Duệ Kha đổi hướng qua Thư Viễn, ngay cả Dịch Phong nhìn cô cũng chăm chú hơn mọi ngày.
Bị quan sát đến gai người, cô hỏi:
- Dịch Phong, có chuyện gì sao?
- A, không có gì, vì em đẹp quá thôi.
Thư Viễn cười, xoay người đi làm việc khác, hai cha con họ lại nhìn nhau rồi lại hướng chú ý vào người phụ nữ quý giá kia, vẫn là một bầu im lặng.
- Cha, bao giờ người mới cho con câu trả lời đây?
- Trẻ con đừng quá quan tâm chuyện người lớn.
- Hay chính người cũng không biết ạ?
Thấy con trai nhỏ hừ mũi, Từ Dịch Phong ném cho nó ánh nhìn đe dọa.
Tối đó anh ngồi trước màn hình máy tính mà không làm được việc gì, tờ nháp phía dưới còn bị vẽ nghệch ngoạc.
- Dịch Phong, anh hôm nay lạ thật đấy.
Thư Viễn đi vào cùng một tách trà hoa cúc thơm dịu đặt trước mặt chồng mình, cô thấy hơi lo lắng vì tình trạng thất thần của anh.
- Viễn, tôi có câu hỏi muốn được em giải đáp.
- Câu hỏi sao? Anh nói đi ạ.
- Sao em chưa bao giờ gọi tên thân mật của tôi ra vậy?
Thư Viễn có hơi đứng hình, chưa bao giờ nghĩ anh sẽ thắc mắc điều này.
- Sao em chưa trả lời tôi?
Từ Dịch Phong đứng dậy khỏi