Cẩn thận băng bó chân cho Thư Viễn dưới ánh mắt quan sát đầy chặt chẽ của mọi người, Vũ Ôn dần trở nên căng thẳng và đổ mồ hôi.
- Mọi người có thể đừng nhìn tôi chằm chằm như vậy được không?
Vũ Ôn như độc thoại một mình khi những ánh mắt kia vẫn dán chặt lên người anh không di chuyển.
Một lúc sau khi đã băng bó chân cho cô xong, anh ôm bụng gục xuống chân Han.
- Anh đói! Có gì cho anh ăn không vậy?
Han nhếch cặp lông mày thanh tú lên nhìn vào Vũ Ôn với ánh mắt đầy khinh thường.
- Có đồ ăn đấy, ngon lắm, nhưng thiếu gia lại kêu bọn em bỏ đi!
Biết Từ Dịch Phong là một người hoang phí, Vũ Ôn kiên quyết muốn Han mang đồ ăn ra.
- Cậu ta có bao giờ bỏ thức ăn hỏng đâu mà toàn sơn hào hải vị mà lại vứt đi, mang ra cho anh ăn với!!!!
- Aaaa, tôi tụt huyết áp rồi, nhanh lên.
Vũ Ôn lại ngồi trên chiếc ghế và than thở một mình, có vẻ ai cũng quen với tính cách của anh rồi nên chỉ cười rồi chẳng quan tâm.
- Đây ạ!
Han kéo chiếc bàn đẩy đựng thức ăn mà Thư Viễn nấu ra trước mặt Vũ Ôn rồi để đấy.
Cơn đói làm anh cảm thấy vạ vật và ăn ngay một miếng gà nướng bơ.
Đồng tử của anh mở to ra, nó thể hiện người đó đang thích một thứ gì đó và Vũ Ôn thì đang như vậy.
- Trời ơi ngon ghê, nhưng không phải do em nấu, vậy thì ai nấu cơ chứ?
Kia nhanh chóng giới thiệu rồi đưa tay về phía Thư Viễn với vẻ mặt tự hào.
- Là thiếu phu nhân của chúng em nấu đấy ạ! Anh thấy ngon đúng không?
- Ưhm ưhm, thực sự rất ngon đấy.....!
Vũ Ôn cũng ăn mà không thèm để ý xung quanh, lúc này Thư Viễn đã bám vào ghế để đứng lên.
- Thiếu phu nhân, để chị