Thấy Nguyệt Thi quay lưng chuẩn bị bước đi, Từ phu nhân gọi giật:
- Chờ đã.
Ta cần thông tin của con bé.
- Phu nhân có thể để trợ lí của mình tra cứu mà.
- Ta muốn một thông tin xác thực.
- Lương tâm con không cho phép đâu phu nhân ơi.
- Tiểu Thi, ta đã hạ mình đến thế rồi, giúp ta đi.
- Haiz!
(Vốn là người biết hoàn cảnh của Thư Viễn, Nguyệt Thi muốn sau này cô có thể sống tốt hơn nên mới nói thông tin cho Từ phu nhân.)
- Cô bé ấy tên là Thư Viễn, năm nay 18 tuổi, là sinh viên ngành thiết kế nhưng đã nghỉ học từ một năm trước, nay chỉ tập trung kiếm tiền để nuôi cha bị bệnh.
- Cha của cô bé ấy bị bệnh gì?
- A, bác Thư bị bệnh tim cùng ung thư phổi.
- Vậy tiền viện phí làm sao con bé có thể trả đủ chứ.
- Thế mới nói, vì tiền viện phí rất cao nên con bé mới làm quần quật không kể ngày đêm.
Một ngày có khi Viễn Viễn còn chẳng ăn gì để tiết kiệm tiền nữa đó phu nhân, con cho cơm nói là cơm thừa không ăn tới mới dám nhận, con muốn phu nhân đưa tạm một khoảng tiền coi như lời cảm ơn chứ một mình con bé kiếm không đủ
Từ phu nhân nghe Nguyệt Thi nói vẫn muốn biết thêm:
- Còn gì nữa không?
- Nghe bác Thư kể thì cô bé mất mẹ khi mới 3 tuổi, bác nuôi cô ấy cho tới năm 16 tuổi thì đổ bệnh.
Con bé tuy không xuất thân từ gia đình giàu có nhưng lại rất tài ba, Viễn Viễn có thể làm gần như tất cả các công việc, tính tình lại hiền lành, chăm chỉ.
Theo con thấy thì con bé toàn nói lời cảm ơn với xin lỗi thôi.
Từ phu nhân vẫn lắng nghe những lời nói của Nguyệt Thi và bà cứ chăm chăm nhìn vào gói bánh mà cô đang cầm trên tay.
Vì là người tinh ý nên