Từ phiến và Mĩ Na lệnh cho lái xe đưa đến bệnh viện trung ương nơi ba Thư Viễn đang chữa trị.
Khi nhìn thấy con gái ông Thư rất vui và bất ngờ.
- Sao hôm nay con lại đến đây? Không phải công việc rất bận sao?
- Nay cha mẹ chồng đưa con tới thăm cha và gặp mặt do hôm trước chưa thể gặp cha, cha ạ.
Ông Thư rất bất ngờ nhưng cũng vui vẻ nói với con gái:
- Vậy con hãy mời họ vào đây đi.
- Dạ.
Thư Viễn bước ra ngoài cửa phòng và mời 2 vị Từ gia vào phòng.
Nhưng khi nhìn thấy Từ phiến và Mỹ Na ông Thư bỗng sầm mặt, ông nói với con gái của mình:
- Thư Viễn, con hãy ra ngoài mua giúp cha cháo Minh Đông nhé, hôm nay cha bỗng muốn ăn.
- Dạ, con đi liền.
Cửa hàng cháo Minh Đông rất xa khiến cô phải nhờ đến tài xế lái xe đưa mình đi, quãng đường từ bệnh viện tới đó cũng phải mất ít nhất nửa giờ đồng hồ.
- Tại sao lại là các người?
Trên mặt ông Thư bỗng lăn dài hai hàng nước mắt đầm đìa, vẻ mặt đầy hận thù chất vấn người nhà Từ gia.
Thì ra 15 năm trước, cha mẹ của Thư Viễn làm công nhân cho công ty của nhà họ Từ nhưng bị bóc lột sức lao động nặng nề do quản lý bấy giờ khiến sức khỏe của bà nhanh chóng giảm sút, ông Thư cùng rất nhiều công nhân khác tìm mọi cách đả đảo nhưng đều bị bác bỏ do tên tên quản lý trực tiếp nhúng tay vào.
Lúc đó Từ gia bận công tác bên nước ngoài nên không thể quản lý.
Mẹ Thư Viễn cuối cùng vì lao lực mà mất.
Từ Phiến sau khi từ nước ngoài về vì chuyện này mà phải thanh lọc lại bộ máy công ty đồng thời đền bù thiệt hại cho ông Thư, nhưng sự ra đi của vợ không thể làm ông nguôi ngoai nỗi nhớ trong lòng.
Ông một mình gà trống nuôi con, kiếm đủ mọi việc làm để Thư Viễn có cuộc sống đầy đủ nhất.
Đã đổ bệnh, giờ ông lại thấy con gái yêu dấu của mình dính dáng đến người họ Từ, ông lại càng cảm thấy tuyệt vọng.
Bây giờ ông không thể làm gì được nữa rồi, cuộc sống của con ông sau này tốt đẹp hay bi thảm đều phụ thuộc vào hai con người trước mặt.
- Tôi....tôi xin các người...làm ơn tránh xa con