Ai ngờ rằng Tâm Khắc thế nào bỗng nhìn thấy cô, cô ta liền ngay lập tức mở lời châm chọc:
- Trời ơi, Thư Viễn ơi, sao giờ này cô mới về vậy? hay là thiếu hơi đàn ông quá mà đi đu đưa ở đâu rồi?
Thư Viễn nghe vậy liền giải thích:
- Hôm nay cha tôi làm phẫu thuật nên tôi có về hơi muộn chứ không đi đâu cả.
- Đừng có mà lừa tôi! phẫu thuật chả lẽ lại đi từ sáng đến tối khuya mới về? đồ đàn bà lẳng lơ.
Vì bị kết tội quá nhanh chóng cùng giọng nói chất vấn của Tâm Khắc mà khiến Thư Viễn chỉ biết bất lực lắc đầu nguầy nguậy.
- Tôi không có như cô nói, tôi không làm như thế!
Tâm Khắc bỗng giơ bàn tay mà tát mạnh vào má Thư Viễn.
Bốp!
Cô ta nghênh mặt nói:
- Đây là tôi tát thay cho Phong! Đồ không chung thủy!1
Nói xong cô ta quay ngoắt, quàng tay qua tay Từ Dịch Phong đi lên tầng.
Thư Viễn bàng hoàng đứng trước cửa căn biệt thự, tay phải sờ lên cái má đỏ lựng của mình.
Lúc này quản gia Uân hớt hải chạy ra, ông mau chóng đỡ cô vào nhà và lấy đá chườm lên má của Thư Viễn.
Cô lại gượng cười nói:
- Cảm ơn bác đã chờ con ạ, con về phòng nghỉ ngơi đây ạ, bác cũng đi nghỉ đi bác nhé.
Vừa bước vào trong phòng, sau khi cửa đóng lại cô mệt mỏi gục xuống sàn mà khóc.
Thư Viễn miễn cưỡng sắp xếp lại quần áo cho để mai đi xin việc, cô bỗng nhìn thấy một cái kẹo đường trong túi xách mà hôm trước Ứng Thiên lén nhét vào, bỏ miếng kẹo vào miệng, Thư Viễn bỗng cảm thấy như lòng nhẹ hơn.
- Ước gì....ngày nào cũng có thể được ăn kẹo đường như vậy.
Nói rồi cô liền chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Thư Viễn vẫn dậy đúng giờ và chuẩn bị bữa sáng như mọi ngày, nhưng khi cô đi ra cửa liền bị quản gia Uân chặn lại.
- Tiểu Viễn, đừng đi ra ngoài!
- Tại sao lại vậy ạ?
Thư Viễn khó hiểu nhìn ông nhưng khi nghe câu nói này thì cô đã hiểu vấn đề:
- Thiếu gia nói rằng con sẽ bị cấm túc trong nhà một tháng, nếu đi thăm cha thì phải có người hầu đi cùng.
Thư Viễn thất thểu quay lại phòng, vậy là kế hoạch xin việc của cô đã đổ sông đổ bể, lại còn mất tự do một tháng, như vậy không