Cho tới ngày hôm sau, Từ Dịch Phong mới tỉnh lại.
- Anh tỉnh rồi?
- Con tỉnh rồi?
Vợ chồng nhà Từ cùng Thư Viễn mừng rỡ khôn nguôi khi thấy anh từ từ mở mắt.
Vừa trải qua một màn vào sinh ra tử, cơ thể của Dịch Phong còn chưa thích ứng được, cổ họng khô khốc không nói được từ nào.
Từ Phiến đỡ con trai ngồi dậy, Thư Viễn cầm cốc nước tới gần miệng anh, thấy Từ Dịch Phong chẳng có vẻ gì là muốn uống nước từ tay mình, cô cười ngại ngùng, chuyển cốc sang cho Mỹ Na để bà cầm.
Khi cảm thấy tay chân vô lực, anh chỉ nghĩ do chưa hồi phục được sức lực sau tai nạn.
- Khắ....Khắc....!
Không khí xung quanh bỗng trở nên gượng gạo.
Lão Từ để anh ngồi dựa vào giường, bản thân cũng ngồi lại chỗ cũ.
Mỹ Na coi như mình chưa nghe thấy gì.
Lúc này Từ Dịch Phong nhìn sang Thư Viễn, cô ấp úng nói:
- Tâm Khắc hôm qua nói về chuẩn bị đồ cho anh...nhưng mãi không thấy quay lại....Bác Uân nói rằng đã cả đêm qua cô ấy không về rồi...!
Anh không tin, bản thân muốn vùng ra khỏi cái giường bệnh chết tiệt này nhưng lại không thể.
- Không được đâu, phải qua trị liệu con mới có thể hoạt động lại như bình thường được.
Từ Phiến lạnh lùng nói với con trai.
- Các người đi về hết đi!
Từ Dịch Phong dùng toàn bộ sức lực còn lại nói lớn.
Lão Từ đỡ Mỹ Na ra ngoài, Thư Viễn cũng đi ra, cô biết anh không tin vào vào điều mình vừa nghe thấy nhưng thực sự Tâm Khắc đã đi lúc nào không hay rồi.
Từ Dịch Phong nằm trên giường bệnh, bây giờ bản thân anh còn chẳng di chuyển nổi, cả đời coi như tàn phế, người anh yêu nhất cũng bỏ anh mà đi.
Dịch Phong lặng người, một mình nằm trong phòng bệnh, anh cảm thấy lúc này mình đã mất đi hết những điều quý giá, chỉ còn những người yêu thương ở bên cũng bị chính anh đuổi đi mất.
Buổi tối hôm đó.
Cốc cốc!
- ....!
Thư Viễn ở ngoài cầm tô cháo nóng hổi bước vào.
- Tôi không muốn ăn.
Từ Dịch Phong còn chẳng ngước nhìn cô lấy một cái đã từ chối bữa tối của mình.
- Anh chỉ cần ăn một chút thôi để uống thuốc, nếu anh không muốn thì em sẽ nhờ người khác chăm sóc anh....!
- Cô có gọi được Tâm Khắc về cho tôi không?
Chưa để Thư Viễn nói hết, anh đã nói chen vào.
Từ lúc tỉnh dậy anh luôn trong