Viên Ngọc Từng Đánh Mất (Edit)

Chương 9


trước sau


Sao Ân Ly có thể chịu đựng được, lắc đầu giãy giụa muốn thoát khỏi bàn tay hắn, lưỡi trong miệng cũng xua đuổi "hắn" dữ dội. "A..." Tuần Du ngửa mặt rên rỉ, đôi mắt sâu thẳm khép hờ, mặt đầy vẻ động tình khó nhịn. Tuy Ân Ly vô tình, nhưng nàng liên tục "đuổi khách" lại mang đến cho hắn không ít sung sướng. Tuần Du đâm vào chỗ sâu rồi bất động, hưởng thụ vui sướng từ sự giãy giụa của nàng mang lại.

Cái đầu đong đưa hệt như đang chủ động bao lấy gậy thịt chơi đùa, răng nhỏ thường hay mài vào đầu gậy thịt, khiến hắn liên tục run rẩy, cộng thêm chiếc lưỡi không ngừng khuấy động trong miệng, như thể chủ động liếm quấn dọc theo thân gậy. Đầu lưỡi thỉnh thoảng còn tàn nhẫn quệt qua cái khe trên đầu gậy, chui vào lỗ nhỏ trên đỉnh đầu quấy rầy.

Cơ bắp toàn thân Tuần Du căng thẳng, bây giờ vừa mới đầu xuân, nhưng cả người hắn toàn là mồ hôi nóng, mặt đỏ bừng: "Đúng thật là một tiểu yêu tinh!" Hắn mắng một câu, buông bàn tay bóp cằm nàng ra, đổi sang đỡ ót của nàng. Bây giờ hắn đã không còn để ý đến những thứ khác, chỉ muốn đâm nát cái miệng nhỏ bé giày vò người khác này!

Tuần Du quỳ một chân nhắm lên môi Ân Ly, một tay ấn chặt nàng vào hạ thể của mình, một tay chống đầu giường, vòng eo săn chắc mạnh mẽ đâm mạnh vào trong, thứ to dài màu đỏ tím tiến thẳng vào chỗ sâu nhất trong miệng nàng, nghiền thực quản trong miệng sau đó lại mạnh mẽ rút ra, cứ thế lặp đi lặp lại.


Gậy thịt vào càng lúc càng sâu, thi thoảng còn có thể chạm tới cuống họng nàng, khiến nàng buồn nôn. Lúc này lý trí của Tuần Du đã mất sạch, nhân lúc nàng nôn khan, đâm nửa cái đầu vào thật sâu trong thực quả của nàng, hưởng thụ cảm giác bót do thực quản co bóp lúc buồn nôn mang lại. Đôi mắt tăm tối, động tác càng thêm tàn nhẫn, cả phòng đều vang vọng âm thanh thở gấp của đàn ông.

Mấy trăm cái sau cùng, động tác của Tuần du càng lúc càng nhanh, càng vào càng sâu, cuối cùng cũng gầm một tiếng bắn vào thực quản của nàng.

Sau khi bắn tinh, hắn rốt cuộc cũng khôi phục lí trí. Nhẹ nhàng rút gậy thịt. Hiện giờ đôi môi của Ân Ly đã sưng đỏ, nước bọt và tinh trùng dính đầy mặt. Tuần Du nhẹ vuốt đôi môi sưng hơi đáng sợ, tự nhiên âm thầm cảm thấy hối hận. Cũng chỉ có yêu nữ này có thể khiến hắn mất đi lí trí!

Vào phòng tắm, hắn tẩy sạch dấu vết trên cho nàng, trong phòng cũng được người làm dọn dẹp như ban đầu. Ôm nàng đặt lại lên giường nhỏ, lấy thuốc mỡ ra thoa lên đôi môi sưng đỏ của nàng, có điều trên môi thì dễ xử lí, nhưng chỉ sợ bên trong cũng đã bị tổn thương, ngày mai phải làm một ít thuốc, dụ nàng uống mới được.

Sau đó hắn ôm nàng ngủ thật say...

Ngày thứ hai, buổi sớm thức dậy Ân Ly cảm thấy trong cổ họng vô cùng khó chịu, đau rát cực kì, giọng nói cũng khàn đi. Liên Kiều nghe thấy, nàng ấy sợ rằng đêm qua nàng nhiễm lạnh, vội vàng tìm Xuân Oánh mời đại phu.

Không lâu sau Xuân Oánh dẫn một ông cụ râu dài vào phòng, lão chẩn mạch, suy nghĩ một lát rồi nói: "Đau cổ họng, chắc là đêm qua cô nương bị nhiễm lạnh, không phải bệnh gì đáng lo. Lão phu kê cho cô nương một đơn thuốc, uống hai ngày là hết, không cần lo lắng."

"Nhưng cô nương nhà nô tì không chỉ đau họng, cằm cũng bị đau, gần như không thể mở miệng ăn cơm, không phải cũng bị cái lạnh gây ra chứ?" Liên Bích thấy ông cụ này chỉ mới bắt mạch qua loa đã kê toa thì vội vàng hỏi.


Ông cụ nghe thế, tay đang viết toa thuốc dừng lại, chòm râu hoa râm giật giật, không ngẩng đầu nói: "Bệnh do nhiễm lạnh mỗi người mỗi khác, mỗi một lúc lại khác nhau, triệu chứng cũng có nhiều bất đồng. Người bị mắc bệnh dẫn đến cơ bắp nhức mỏi mất sức không phải ít, chẳng qua các người ít gặp nên hiểu nhầm, chẳng lạ gì. Lão phu từng hầu hạ rất nhiều quý nhân trong triều, còn lừa gặt mấy cô nhóc các người làm gì?"

Ấy thế mà lại là Ngự y trong cung, Ân Ly cảm thấy không ổn, vội vàng dùng giọng nói khàn khàn xin lỗi với ông cụ kia. Nói rằng thị nữ không hiểu chuyện mong ông đừng trách, sau đó lại nói cảm

phiền thần y kê thuốc điều dưỡng. Ông cụ cũng không nói thêm nhiều, kê xong đơn thuốc lập tức được Xuân Oánh tiễn về.

Tuy Ân Ly cảm thấy lần này khác với triệu chứng cảm lạnh bình thường, nhưng nàng không hiểu biết về phương diện y thuật. Huống hồ đối mặt với lời nói như vậy của Ngự y, nàng cũng không suy nghĩ nhiều. Sau đó Xuân Oánh mang thuốc trở về, sau khi uống không lâu đã thoải mái hơn không ít, nên cũng không suy nghĩ thêm nữa.

Đến buổi tối, lúc tắm rửa, nàng hoảng sợ khi nhìn thấy dấu đỏ phát hiện đêm qua không những không lặn xuống, mà trên người lại còn xuất hiện nhiều hơn. Không chỉ mọc đầy trên ngực mềm, ngay cả bắp đùi cũng có không ít. Lại còn đặc biệt xuất hiện ở những nơi nhạy cảm này, dù không đau không ngứa nhưng cũng hơi đáng sợ. Nàng mặc quần áo ngay ngắn đi ra gian ngoài, gọi Xuân Oánh vào hỏi: "Xuân Oánh, trong viện có nhiều con đĩa hay cắn người lắm hả?"

Mặt Xuân Oánh đầy khó hiểu: "Cô nương, viện này mới sửa không lâu, làm gì đĩa nào chứ ạ. Vả lại, lúc này mới đầu mùa xuân, dù có một vài côn trùng và kiến hay cắn người, nhưng cũng sẽ không xuất hiện vào giờ này. Sao đột nhiên cô nương lại muốn hỏi chuyện này ạ."

Ân Ly lặng lẽ, nơi có dấu đỏ quả thực không tiện nói cho người khác biết, vì thế nàng nói: "Ngươi đổi giúp ta một bộ chăn nệm mới đi, hình như bộ này không được sạch sẽ cho lắm."

Bộ chăn đệm này vừa được thay mới không lâu, sao lại không sạch sẽ. Xuân Oánh hơi khó hiểu, nhưng không hỏi gì làm theo.

Ban đêm, lúc Tuần Du tới, Xuân Oánh hồi bẩm chuyện Ân Ly uống thuốc đại phu kê ban ngày, cơ thể đã có chuyển biến tốt. Sau đó bỗng nhiên nhớ tới hành động kì quái của Ân Ly lúc chiều, lập tức nói với Tuần Du. Nghe đến đây, hắn yên lặng một lát, sau đó xoay người đi vào phòng Ân Ly.


Ngồi ở mép giường, hắn dịu dàng vén tóc đen trên trán nàng thở dài, hai ngày qua đúng là hắn quá lỗ mãng. Đã lâu không thể ở bên cạnh nàng, vừa tới gần đã hận không thể nuốt nàng vào bụng. Nàng giống như yêu tinh, dù bất tỉnh mê man, nhưng cơ thể vẫn lộng lẫy làm cho người ta khó tự kiềm chế được. Hơn nữa da thịt nàng mềm mại, dù động tác có nhẹ đến đâu cũng để lại dấu. Trước giờ nàng thông minh, nhưng vẫn chưa trải sự đời, tất nhiên sẽ không biết những dấu kia từ đâu ra.

Nghĩ đến Cao lão Thái y được hắn mời tới hồi sáng. Sau khi trở về lão chỉ vào mũi hắn mắng hắn vô liêm sỉ, một cô gái nhỏ nhắn mà cũng ra tay cho được. Đã thế còn hại lão phải giúp hắn lừa gạt lấp liếm mấy đứa trẻ ngây thơ. Giơ tay sờ sóng mũi cao của mình, dường như nơi đó bị Cao Thái y chỉ vào đến độ có cảm giác như bị bỏng, thật là mất thể diện. Nghĩ đến những việc này làm hắn cười khổ mãi.

Ngồi ngay ngắn trên giường nhìn nàng một lúc lâu, sau đó đứng dậy đi ra ngoài cửa gọi Xuân Oánh sai bảo: "Truyền tin cho Công chúa, mời người mau chóng về phủ mở tiệc." Hắn sợ rằng trong lúc chờ đợi sẽ làm ra nhiều chuyện vô sỉ hơn với tiểu yêu tinh này.

Xuân Oánh nhận lệnh lui xuống. Hắn quay trở lại giường nhỏ, nằm vào chăn ôm nàng vào trong ngực, ngửi mùi thơm ngọt ngào của nàng, nhắm mắt không dám tiếp tục có hành động gì khác. 


(Bản edit này chỉ được editor đăng tải tại wattpad | @nuoccom, ở những nơi khác đều là ăn cắp)



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện