Xe dừng trước Viễn Khê, bên ngoài đã có quản gia chờ sẵn.
Viễn Tước bước xuống nhìn xung quanh không thấy Vân Hạ đâu, bình thường sẽ thấy người thường hay đi dạo ở ngoài hôm nay không thấy đúng là lạ, liền nhìn quản gia hỏi.
Hạ Hạ đang trên phòng sao?
Quản gia cung kính trả lời.
Vâng, sau khi cậu chủ đi thì bác sĩ Từ đến khám cho cậu Vân sau đó cậu ấy đi dạo bên ngoài vườn hoa thì có điện thoại gọi đến, tôi nghĩ là bạn cậu ấy.
Cậu ấy đi dạo một lát thì trở về phòng đến giờ cũng chưa ra khỏi phòng
Nghe báo cáo, anh gật đầu hài lòng rồi nhanh chóng đi lên lầu.
Đứng trước cửa phòng anh gõ vài tiếng chờ đợi đối phương trả lời.
Cốc cốc cốc
Vào đi
Trong phòng liền có giọng nói trong trẻo vọng ra ngoài.
Viễn Tước nhanh chóng mở cửa đi vào thì thấy Vân Hạ đang ngồi xem các tờ giấy, nhìn kỹ hình như là các bản thiết kế.
Vân Hạ cứ nghĩ quản gia đem thức ăn đến nên không để ý, tiếp tục xem các bản mẫu.
Bỗng cậu nghe thấy tiếng nói từ đằng sau vang lên.
Không phải tôi kêu em nghỉ ngơi sao?
Vân Hạ giật mình rồi xoay ra đằng sau bắt gặp ánh mắt đang nheo lại của anh đang nhìn chằm chằm mình.
Cậu chột dạ, nuốt nước miếng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Em...!em chỉ là rảnh rỗi nên muốn xem các bản thiết kế mà thôi.
Em thề em chỉ xem mà thôi
Viễn Tước bước nhanh tới áp sát lên người Vân Hạ đôi mắt nhìn lên bàn đúng là chỉ các tờ giấy không hề có các dụng cụ vẽ, sau đó thì nhẹ giọng nói.
Em vẫn nên nghỉ ngơi nhiều hơn
Em biết
Viễn Tước đứng thẳng người lại cảm thấy có chút nóng rõ ràng trong phòng có bật điều hòa nhưng tại sao anh lại thấy nóng như thế như muốn thiêu đốt con người anh.
Anh nghiêm giọng nói.
Em nhanh thay đồ đi
Vân Hạ bất ngờ nhìn anh chằm chằm, giọng thắc mắc hỏi.
Thay đồ làm gì chứ?
Viễn Tước ngồi xuống ghế sofa nhìn cậu nói.
Tôi đã nói tối nay sẽ cùng em dùng bữa tối.
Nhanh đi thay đồ
Vân Hạ nhanh nhớ lại lúc sáng anh có nói sẽ cùng dùng bữa với cậu, sao cậu có thể quên.
Cậu vội đứng dậy chạy đến tủ quần áo lựa được một bộ đồ rồi nhanh chạy vọt vào tắm, còn không quên nói.
Anh đợi em một chút
Viễn Tước nhếch môi cười, dù một tay bị thương nhưng hành động lại rất đáng yêu.
Trong nhà hàng
Ánh nến lấp lánh ở giữa bàn, mọi thứ đều lung linh huyền ảo.
Vân Hạ từ khi bước vào đây đã thấy có gì đó rất lạ.
Cậu nhìn xung quanh đánh giá một lượt hình như trong nhà hàng