Đến trước nhà, Viễn Tước xuống xe sau đó mở cửa ghế lái phụ rồi bế Vân Hạ đi vào trong.
Quản gia từ bên trong đi ra ngoài thì bắt gặp được cảnh tượng này, ông định lên tiếng thì nhìn thấy ánh mắt giết người của Viễn Tước khiến cho ông im bật.
Viễn Tước thấy vậy thì hài lòng tiếp tục bế Vân Hạ đi về phòng.
Đặt Vân Hạ xuống giường nhìn cậu ngủ, giờ mới để gương mặt lại nhỏ nhắn đáng yêu như vậy.
Viễn Tước không nhịn được cuối đầu hôn lên trán của cậu.
Sau đó thì thầm vào tai cậu.
Ngủ ngon
Nhìn người trên giường một lúc Viễn Tước mới chịu rời đi.
Cánh cửa phòng đóng lại, Vân Hạ từ từ mở mắt ra, cậu thật sự không thể tưởng tượng ra được Viễn Tước của vừa rồi, cậu bất giác đưa tay sờ lên trán nơi có dấu hôn mà cười như một đồ ngốc.
Cậu phải làm sao đây, cậu trùm người vào trong chăn liên tục xoay vài vòng trên giường để che đi sự ngại ngùng hiện lên trên mặt.
...
Trải qua một đêm, Vân Hạ vì nụ hôn đó mà không thể ngủ được, cậu cứ liên tục xoay người không thể chợp mắt.
Cậu bước xuống cầu thang nhưng trong đầu lại đang suy nghĩ nên đối diện với anh như thế nào.
Nhưng khi cậu đi xuống đến phòng khách nhìn khắp nơi lại không thấy bóng dáng của anh ở đâu.
Cậu nhìn quản gia rồi hỏi.
Viễn Tước, anh ấy đâu rồi bác?
Quản gia nhìn cậu rồi thở dài, lúc ông còn đang tưới cây trong vườn thì đã thấy cậu chủ vội vàng đi ra ngoài.
Ông có hỏi nhưng cậu chủ không trả lời chỉ nói với ông tập trung làm việc không nên hỏi nhiều.
Cậu chủ đã ra ngoài từ sớm
Vân Hạ có chút hụt hẫng trong lòng, gương mặt thể hiện vẻ mất mát khiến quản gia cũng phải buồn thay cho cậu.
Ông liền đổi qua chủ đề khác.
Cậu Vân bữa sáng đã được chuẩn bị, những món này đều là cậu chủ yêu cầu làm cho cậu
Được
...
Tước, thật sự là không phiền anh chứ?
Cố Cẩm ngồi bên cạnh Viễn Tước nhìn vẻ mặt của anh rồi hiện lên vẻ áy náy mà nói.
Không phiền
Thời Túc ngồi phía trước lái xe nhưng vẫn lén nhìn vào kính chiếu hậu quan sát hai người phía sau nhưng cũng rất nhanh liền bị Viễn Tước bắt được ném cho một ánh mắt sắc lạnh.
Thời Túc liền không dám nhìn nữa.
Tập trung lái xe
Cố Cẩm thấy không khí quái lạ liền lên tiếng đổi sang một chủ đề khác
Dạo này anh rất bận sao? Thấy anh rất ít đến thăm em
Viễn Tước xoa đôi mắt có hơi mệt mỏi là vì hôm qua anh phải thức khuya để xem tài liệu đến hai giờ sáng anh mới chợp mắt được.
Một chút.
Dạo này công ty có rất nhiều việc cần làm
Vậy sao
Cố Cẩm buồn bực trong lòng hỏi đến câu nào anh cũng chỉ trả lời cho có vậy, nhận ra Viễn Tước dạo này rất kỳ lạ dường như đã có chút thay đổi.
Có phải những thay đổi này đều do người tên Vân Hạ làm