Trịnh Thu Dương tìm bác sĩ quen, dẫn Viên Thụy đến kiểm tra.
Bác sĩ đang có chút việc, điện thoại gọi Trịnh Thu Dương tới phòng khám tư chờ.
Trước khi vào, Viên Thụy nhìn tấm bảng đề “Chủ nhiệm khoa ngoại”, nghĩ thầm chắc là kiểu ông chú đầu hói hay gặp trong bệnh viện.
Hai người bọn họ ngồi trên ghế sô pha, Viên Thụy xoắn xoắn ngón tay vô cùng căng thẳng. Trịnh Thu Dương cầm một tờ báo trên bàn thờ ơ lật qua lật lại.
Viên Thụy nói: “Thu Dương, hay là đừng xem, về thoa thuốc bột Vân Nam, chỉ là bị xước ngay cả máu cũng đâu có chảy.”
Trịnh Thu Dương động viên nói: “Nếu như rách da chỗ khác thì không sao, nhưng đây là lão nhị của em, xử lý qua loa lỡ bị nhiễm trùng rồi để lại di chứng thì làm sao bây giờ?”
Viên Thụy cúi đầu, một lát sau nhỏ giọng nói: “Dù sao em cũng đâu dùng tới nó a.”
Trịnh Thu Dương cuộn tờ báo lại làm bộ muốn đánh cậu, cậu nhắm mắt lại, lại bị Trịnh Thu Dương ôm hun một cái.
Không lâu lắm, bác sĩ đẩy cửa bước ra, Trịnh Thu Dương cùng Viên Thụy đứng lên, Trịnh Thu Dương khách khí nói: “Nhị ca, bận như vậy còn làm phiền anh.”
Bác sĩ được gọi là Nhị ca cười nói: “Không sao không sao, hôm nay cũng không bận lắm. Viên Thụy đúng không? Xin chào, tôi họ Vương.”
Viên Thụy: “… Bác sĩ Vương, xin chào.”
Trịnh Thu Dương cảm giác được cậu so với vừa nãy còn căng thẳng hơn.
Bác sĩ Vương nói: “Thu Dương đã nói đại khái trong điện thoại, tôi thấy cậu còn đi đứng được là không sao rồi, đừng sợ, kiểm tra trước rồi nói. Tôi đi rửa tay cái đã, hai người chờ một chút.”
Y tiến vào phòng vệ sinh buồng trong rửa tay.
Đôi mắt Viên Thụy hướng về phòng vệ sinh, mắt mở to, vai có chút run rẩy.
Trịnh Thu Dương véo eo cậu một cái, nhỏ giọng nói: “Bác sĩ đã nói đừng sợ, em run cái gì?”
Viên Thụy mặt đỏ lên, giọng nói cũng run run: “Anh đâu có nói bác sĩ đẹp trai như vậy a!”
Trịnh Thu Dương: “…”
Viên Thụy nói: “Em căng thẳng quá, anh ta muốn xem phía dưới của em sao?”
Trịnh Thu Dương không nhịn được chửi tục một câu.
Viên Thụy: “…”
Cậu nhìn Trịnh Thu Dương, vẻ mặt giả dối nói: “Không có đẹp trai bằng anh, em cũng không chờ mong.”
Trịnh Thu Dương: “… Cút.”
Bác sĩ Vương rửa tay xong đi ra nói với Viên Thụy: “Viên Thụy cậu tới cởi quần ra, nằm ở đây.” Chỉ vào cái giường kê sát tường.
Viên Thụy khiếp đảm nhìn Trịnh Thu Dương.
Trịnh Thu Dương mặt tối sầm nói: “Nhìn anh làm gì, đi đi.”
Viên Thụy: “…”
Cậu đi chậm rì rì, đứng ở trước giường khám cởi dây lưng, ánh mắt lại lén lút nhìn Trịnh Thu Dương bên kia, Trịnh Thu Dương cũng nhìn cậu.
“Xoạt ——” Bác sĩ Vương đem rèm kéo qua, bức rèm xanh nhạt ngăn cách tầm mắt của hai người.
Trịnh Thu Dương: “…”
Hắn nhịn một bụng khó chịu, sớm biết vậy tìm một ông chú kiểm tra cho Viên Thụy.
Nghe tiếng dây đeo kim loại vang lên, Viên Thụy hẳn là cỡi quần ra.
Sau rèm bác sĩ nói: “Cởi luôn quần lót.”
Viên Thụy nói: “Được.”
Giường bệnh vang lên kẽo kẹt, Viên Thụy leo lên nằm.
Bác sĩ cười ra tiếng, nói: “Bao quy đầu rất sạch sẽ.”
Viên Thụy nói: “Mỗi ngày đều rửa.”
Qua vài giây, bác sĩ nói: “Mở chân ra, hình chữ M, biết không?”
Viên Thụy nói: “Biết.”
Bác sĩ còn nói: “Đầu gối bị làm sao? Bầm hết rồi.”
Viên Thụy: “Quay, quay chương trình bị dập… Ai da.”
Bác sĩ: “Đau không? Tôi nhẹ chút.”
Viên Thụy: “Cũng không đau lắm.”
Bác sĩ: “Đừng lo, chân tách ra chút nữa, đừng kẹp chặt như vậy.”
Viên Thụy: “Ai ai ai, có hơi đau.”
Bác sĩ: “Nghe lời, đừng lộn xộn.”
Trịnh Thu Dương ở bên ngoài đi qua đi lại, phổi sắp nổ tung, miễn cưỡng nhịn nói: “Nhị ca, nghiêm trọng không?”
Một lát sau, bác sĩ mới đáp: “Không sao, thoa thuốc là được.”
Trịnh Thu Dương nói: “Anh đưa thuốc cho em ấy, lúc về tự thoa.” Bạn đang
Bác sĩ nói: “Đừng khách khí với anh.”
Trịnh Thu Dương: “…”
Ai thèm khách khí với anh hả! ?
Viên Thụy có lẽ nghe ra Trịnh Thu Dương phát hỏa rồi, nói một tràng: “Tôi tự thoa tôi tự thoa. Cám ơn anh nha bác sĩ Vương.”
Bác sĩ Vương nói: “Vậy được, mặc quần đi.”
Viên Thụy cũng không thèm thoa thuốc, nhanh nhẹn bò dậy mặc quần, vén rèm lên chạy ra ngoài.
Bác sĩ Vương không nhịn cười được, cởi găng tay dùng một lần bỏ đi, rửa tay.
Viên Thụy đứng ở trước mặt Trịnh Thu Dương, lấy lòng nói: “Được rồi, về thôi.”
Trịnh Thu Dương sắc mặt hết sức khó coi.
Viên Thụy nhỏ giọng nói: “Chính anh một hai dẫn em tới.”
Trịnh Thu Dương tức hộc máu: “Em…”
Rửa sạch tay bác sĩ Vương đi ra dặn
dò: “Trở về nhớ thoa thuốc mỡ, một ngày ba lần, mua thêm Amoxicillin[1] tránh nhiễm trùng, mặc quần lót rộng chút, đừng mặc quần jean, để thoáng cũng rất quan trọng.”
[1] Thuốc chống nhiễm trùng.
Viên Thụy nói: “Được, tôi nhớ rồi.”
Bác sĩ Vương cười nói: “Xem bệnh xong rồi, giờ có thể chụp ảnh không? Tôi rất thích cậu, chuột đồng nhỏ chân thật là dài.”
Được thừa nhận năng lực nghệ sĩ Viên Thụy đương nhiên rất vui vẻ, lại nhìn Trịnh Thu Dương, không dám biểu hiện quá rõ ràng.
Trịnh Thu Dương một câu cũng không muốn nói.
Bác sĩ Vương càng muốn nói với hắn: “Thu Dương, lấy điện thoại chụp cho anh với Viên Thụy một tấm đi, đây.”
Trịnh Thu Dương: “…”
Rốt cục cũng về tới nhà, dọc đường về không nói tiếng nào Trịnh Thu Dương vừa vào cửa đã mệnh lệnh cho Viên Thụy: “Cởi quần.”
Viên Thụy: “…”
Trịnh Thu Dương nói: “Nghĩ cái gì? Anh thoa thuốc cho em!”
Viên Thụy cởi quần ra, ngồi ở mép giường.
Trịnh Thu Dương cúi đầu nhìn, tức giận nói: “Mỗi ngày đều rửa?”
Viên Thụy: “…”
Trịnh Thu Dương bóp một ít thuốc mỡ bôi cho cậu, miệng thì hùng hùng hổ hổ, ngón tay lại rất ôn nhu, thuốc mỡ cũng mát mát lành lạnh vô cùng thoải mái, Viên Thụy không nhịn được rầm rì mấy tiếng, có hơi cứng rồi.
Trịnh Thu Dương giận dữ: “Vừa nãy cũng như vậy!?”
Viên Thụy vội nói: “Không có!”
Trịnh Thu Dương làm mặt nghi ngờ.
Viên Thụy trung thành nói: “Chỉ có anh sờ em mới như vậy.”
Trịnh Thu Dương bỏ qua một bên không nói gì.
Viên Thụy ôm lấy anh, đầu đặt trên vai anh nói: “Em đúng là thích trai đẹp, nhưng em chỉ yêu anh thôi.”
Trịnh Thu Dương tức giận nói: “Còn không phải vì anh đẹp trai?”
Viên Thụy: “…”
Trịnh Thu Dương càng tức giận hơn, nói: “Không phản đối? Em chỉ thấy anh đẹp trai?”
Viên Thụy ngẩn ra, vội la lên: “Không phải a!”
Trịnh Thu Dương liếc xéo cậu.
Viên Thụy gấp đến độ đỏ mặt, lắp bắp nói: “Anh đương nhiên rất đẹp trai, nhưng em đâu phải chỉ nhìn cái đẹp trai của anh, anh, anh, anh còn…”
Trịnh Thu Dương: “…” Thật ra chính hắn cũng bắt đầu phát mộng, trừ vẻ đẹp trai ra hắn còn có cái gì tốt? Viên Thụy yêu cái gì ở hắn?
Hồi lâu sau, Viên Thụy thất bại nói: “Em không biết nói thế nào, dù sao anh là tốt nhất.”
Trịnh Thu Dương: “…”
Viên Thụy nói: “Ngoại trừ mẹ em ra, trên thế giới này người tốt nhất chính là anh.”
Trịnh Thu Dương mặt không đổi sắc nhìn cậu.
Viên Thụy: “… Xin lỗi, em quá ngu ngốc, ngay cả khen anh cũng không xong.”
Trịnh Thu Dương nửa ngày nghẹn ra một chữ: “Làm.”
Hắn tại sao lại yêu Viên Thụy như vậy? Nếu bắt hắn nói, hắn cũng không nói được nguyên nhân, Viên Thụy trong mắt hắn là người tốt nhất trên thế giới, tốt đến không thể tốt hơn.
Viên Thụy bị anh dùng lực đẩy một cái, ngã ở trên giường, kinh ngạc nói: “Làm… làm gì?”
Trịnh Thu Dương trầm mặt cởi thắt lưng, nói: “XXX em, một giây cũng không nhịn được.”
. : .