Viên Tiên Sinh Luôn Không Vui

Nhớ


trước sau

Nhớ

.

Tắm rửa xong Viên Thụy lại ngủ không được.

Cậu có hơi lạ giường, mỗi lần chuyển tới chỗ mới cũng phải mấy ngày mới quen được, gối khách sạn cũng không có ngủ thoải mái như trong nhà.

Hơn nữa, bên cạnh trống rỗng, lại muốn gọi cho Trịnh Thu Dương rồi.

Cậu lấy điện thoại qua xem đồng hồ, đã qua 12 giờ, quá muộn rồi, hay là sáng sớm ngày mai lại gọi đi.

Đổi tư thế nằm, đèn bàn đầu giường khắc hoa văn rất đẹp, cậu nhìn chăm chú trong chốc lát, thầm nghĩ muốn mua cho nhà mới 2 đèn bàn đẹp, trước khi ngủ cậu và Trịnh Thu Dương có thể dựa vào nhau xem manga và tạp chí, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy quá mức ấm áp.

Nghĩ như vậy rồi, cậu dứt khoát mở Taobao ra, chọn lựa hồi lâu, đem mấy cái đèn bàn đã chọn bỏ vào giỏ hàng nhưng không có mua. Không thể mua đồ trước khi ngủ, nghe người ta nói buổi tối là thơi gian dễ xúc động nhất, nhất định phải đợi ban ngày bình tĩnh chọn lại một cái.

Đóng Taobao, cậu lại dùng tài khoản phụ lướt weibo, xem mấy mục rút thưởng, xem vài tiết mục ngắn, vẫn không có buồn ngủ.

Nhớ nhà quá, cũng nhớ bạn trai.

Sáng ngày hôm sau, cậu thức dậy trễ hơn bình thường.

Hơn 7 giờ, Triệu Chính Nghĩa gõ cửa gọi cậu đi ăn sáng, cậu mới vội vàng hấp tấp bò dậy mặc quần áo, cách cửa phòng hỏi: “Dì Dương từ Quảng Châu đến chưa?”

Triệu Chính Nghĩa nói: “Vừa rồi nghe nói đã xuống máy bay, sắp đến, có thể kịp buổi công bố.”

Viên Thụy mặc quần áo tử tế đi ra, Triệu Chính Nghĩa giúp cậu làm ly nước mật ong, đưa cho cậu nói: “Không nóng, vừa lúc có thể uống, sao mắt thâm quầng nặng như vậy? Ngủ không ngon?”

Viên Thụy cầm ly uống xong, ngượng ngùng nói: “Tôi lạ giường.”

Triệu Chính Nghĩa quan tâm nói: “Vậy trạng thái bây giờ ổn không? Nếu không nói trước với ban tổ chức, lúc công bố hỏi anh ít câu thôi.”

Viên Thụy dụi mắt, nói: “Làm được, không thành vấn đề.”

Đánh răng rửa mặt xong, cậu và Triệu Chính Nghĩa cùng nhau đến tầng 9 ăn buffet sáng, gặp được Tống Hoan Nhan, cô đã chải tóc trang điểm xong rồi, cũng không ăn gì, chỉ lấy ly cà phê ngồi ở đó uống từ từ.

Viên Thụy chào cô, cô cũng nhìn ra Viên Thụy ngủ không ngon, lại quan tâm hỏi mấy câu.

Sau khi tách ra, Triệu Chính Nghĩa lặng lẽ bát quái nói: “Người thật cũng không có đẹp như trên TV a, hơn nữa quá gầy, cũng không có ngực, không biết kim chủ coi trọng cô ta cái gì…”

“Tiểu Triệu.” Viên Thụy nghiêm túc nhìn hắn, nói, “Cậu có thể đừng nói cô ấy như vậy hay không?”

Triệu Chính Nghĩa ngừng miệng, có chút xấu hổ, đây là lần đầu tiên Viên Thụy dùng giọng điệu này nói chuyện với hắn.

Vội vàng ăn điểm tâm, hai người trở về phòng, Triệu Chính Nghĩa không nói thêm gì nữa.

Viên Thụy ngồi ở đó nhìn bộ dạng không nói tiếng nào của hắn, hỏi: “Tiểu Triệu, giận sao?”

Triệu Chính Nghĩa cũng không phải tức giận, chỉ có chút không vui, nói: “Viên ca, những chuyện tôi nói vừa rồi cũng không phải là nói lung tung tùy tiện, cho dù tôi không nói, người khác cũng sẽ nói, anh có thể ngăn miệng mọi người sao?”

Viên Thụy có chút mất mác nói: “Tôi không quản được người khác, nhưng cậu là bạn của tôi a.”

Triệu Chính Nghĩa: “…”

Hồi lâu sau hắn mới nói: “Anh mau thay quần áo đi, nửa tiếng nữa là lên đường.”

Viên Thụy nhìn hắn một chút, hỏi: “Cậu không giận tôi sao?”

Triệu Chính Nghĩa cười nói: “Ai lại đi giận bạn mình?”

Viên Thụy cũng cười lên, nói: “Vậy cậu ở bên ngoài chờ tôi một lát, tôi gọi điện thoại, sau đó thay quần áo.”

Triệu Chính Nghĩa trong lòng tự nhủ, ai, lại gọi điện thoại cho “Chú”.

Trịnh Thu Dương đã tỉnh từ sớm, đặt di động và iPad kế gối, nằm đợi Viên Thụy morning call cho hắn, ngó trái ngó phải đợi mãi không thấy, khó chịu thật lâu.

Đợi đến khi Viên Thụy gọi tới, hắn lại làm bộ như mới bị đánh thức, giả vờ oán giận nói: “Mới có mấy giờ a, sao lại sớm như vậy?”

Viên Thụy ở bên kia nói: “Đã 8 giờ rồi, anh dậy ăn chút gì đi, còn phải đi đổi máy giặt đó.”

Trịnh Thu Dương hết sức tức giận, lúc này oán trách thật: “Máy giặt máy giặt, chỉ nhớ thương máy giặt!”

Viên Thụy: “…”

Trịnh Thu Dương cả giận nói: “Sao không hỏi xem anh ngủ ngon không?”

Viên Thụy liền nghe lời hỏi: “Vậy anh ngủ ngon không a?”

Trịnh Thu Dương nói: “Một chút cũng không ngon.”

Đầu bên kia điện thoại yên lặng trong chốc lát, Viên Thụy mới nhỏ giọng nói: “Em còn muốn để anh ngủ thêm một lát, cho nên ăn xong mới gọi cho anh.”

Trịnh Thu Dương: “…”

Viên Thụy thật sự tưởng anh mới dậy nên bực bội, lại tiếp tục dụ dỗ nói: “Anh ngủ tiếp đi, trước khi buổi công bố bắt đầu em sẽ gọi anh.”

Trịnh Thu Dương nghĩ thầm, ngủ cái gì, hiện tại chỉ muốn ngủ với em.

“Vậy anh ngủ đi. ” Viên Thụy nói xong câu đó, nhưng cũng không nỡ cúp, còn nói, “Thật ra em cũng ngủ không ngon, nhớ anh a.”

Trịnh Thu Dương giật giật môi, lại không nói gì.

Viên Thụy đợi trong chốc lát không nghe thấy tiếng, tự nhủ: “Chẳng lẽ ngủ gật rồi?”

Trịnh Thu Dương hơi buồn cười, rất muốn lập tức bay qua ôm cậu một cái.

Viên Thụy nghĩ chắc anh đã ngủ, giọng rất nhỏ rất nhẹ nói một câu: “Thu Dương, em thật sự rất yêu anh a.”

Nói xong, cậu cảm thấy rất xấu hổ, cúp ngay tức khắc.

Trong nháy mắt tâm tình Trịnh Thu Dương bay cao, ngực đánh trống reo hò không ngừng, bên tai toàn là hòa âm mơ hồ vang lên, hắn lấy gối Viên Thụy ôm chặt vào trong lòng, trong đầu toàn là hình ảnh ở cùng Viên Thụy bay tới bay lui, hiện tại hỏi hắn họ gì hắn cũng không biết.

Thôi rồi, con mẹ nó hắn thật sự thua trong tay Viên Tiểu Thụy rồi.

« Ai là cát trên đầu ngón tay em » mở buổi công bố vô cùng thuận lợi, các câu hỏi phần lớn đã chuẩn bị xong trước đó, mọi người cũng đã xem qua trước, trên cơ bản đều có thể đối đáp trôi chảy, thỉnh thoảng còn có thể nói đùa chọc cười mọi người, đặc biệt là nhà sản xuất Dương Lộ, lúc còn trẻ bà cũng nổi tiếng có tài ăn nói, nắm không khí hiện trường trong tay, năng lực tùy cơ ứng biến đương nhiên không thể phủ nhận.

Sau khi chấm dứt, Dương Lộ lại cùng vài diễn viên trẻ tuổi trò chuyện, bà xuất thân từ CCTV, khí chất rất chính phái, người lại nghiêm túc, mấy diễn viên trẻ tuổi đều có chút kính sợ, trò chuyện quy củ một lúc, trên cơ bản trong lòng đều có chung một nhận thức, không thể gây chuyện ở đoàn phim này, đặc biệt là liên quan đến vấn đề tài chính, không cần chờ truyền thông tới hấp thụ ánh sáng [1] hay dân mạng cấu xéo, nhà sản xuất sẽ bóp bọn họ chết trước.

[1] chụp ảnh đăng báo

Mặc kệ người khác nghĩ thế nào,
Viên Thụy rất vui vẻ, trước kia cậu ở trong một đoàn phim toàn là chướng khí mù mịt, diễn viên làm loạn với đạo diễn, nam diễn viên làm loạn với nữ diễn viên, nam diễn viên ngủ với fan, nữ diễn viên thì ngủ với nhà đầu tư, đến tối nghỉ ngơi, mọi người tụ tập lại một phòng chia nhóm, còn bảo cậu làm cùng, cậu bị dọa sợ đến mức chạy về phòng khóa trái cửa cả đêm không dám ngủ. Mặc dù cậu không tham gia, nhưng ở trong một đoàn phim như vậy thật sự rất lo lắng, khi có công việc và môi trường làm việc sạch sẽ, cậu cảm thấy đây là chuyện tốt vô cùng.

Trở về khách sạn là đã đến giờ ăn trưa, Viên Thụy vốn định đi tầng 9 ăn buffet, trợ lý Dương Lộ lại tới gọi cậu, nói Dương Lộ muốn ăn cơm cùng cậu, cậu không thể từ chối.

Dương Lộ đã gọi thức ăn ngon, ở bàn chờ cậu, đi vào đã nói: “Ta xế chiều còn phải về Quảng Châu, cùng con ăn một bữa rồi đi.”

Viên Thụy nói: “A? Dì bận rộn như vậy lại…” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Dương Lộ cười nói: “Dù bận cũng phải dành thời gian cho con nuôi mình một chút.”

Viên Thụy có chút xấu hổ, nói: “Dì Dương, con sẽ quay phim thật tốt, sẽ không gây rắc rối khiến dì mất thể diện.”

Dương Lộ nói: “Ta biết con là đứa nhỏ ngoan.”

Bởi vì xế chiều còn có công việc ở Quảng Châu, Dương Lộ không uống rượu, trên bàn cũng không có món ăn đặc biệt xa xỉ, chỉ là cơm rau bình thường.

Dương Lộ để ý Viên Thụy luôn ngại không gắp món ăn trước mặt mình, liền gắp cho cậu, còn cẩn thận hỏi: “Con hình như không thích ăn rau cần?”

Viên Thụy đã lâu không được nữ trưởng bối quan tâm như vậy, trong lòng rất ấm áp, nói: “Dạ, từ nhỏ đã không thích ăn.”

Dương Lộ nói: “Ta cũng không thích, cảm thấy mùi nó rất kỳ quái, con ta cũng không thích ăn, trong nhà chúng ta không bao giờ mua rau cần.”

Viên Thụy gật đầu, cậu nghe những người khác nói Dương Lộ có một đứa con trai, nghe nói đi du học về, là người rất ưu tú.

Dương Lộ còn nói: “Con ăn nhiều một chút, đã không còn làm người mẫu, đừng ăn ít như vậy.”

Viên Thụy ngượng ngùng nói: “Con ăn không nhiều, trước kia nhịn đói quen, dạ dày cũng nhỏ lại.”

Dương Lộ cau mày nhìn, nói: “Nhỏ như vậy mà một mình ở nước ngoài đánh liều, cũng không có ai chăm sóc, dạ dày cũng hỏng. Đợi đến tết chúng ta được nghỉ ngoi, ta dẫn con đi khám trung y, cho người ta xem bệnh để còn bốc thuốc điều trị đúng chỗ, nhân lúc còn trẻ bảo dưỡng thân thể cho tốt, nếu không sau này lớn tuổi bệnh càng nhiều hơn.”

Viên Thụy rất cảm động, lại không biết phải nói như thế nào, gật đầu vướng chân nói: “Dì Dương, cám ơn dì, con, con…”

Dương Lộ nói: “Nhanh ăn cơm đi, ăn xong phải đi rồi.”

Viên Thụy đành phải đem lời không nói ra được nuốt trở vào, cố gắng múc cơm ăn, so với bình thường ăn nhiều hơn nửa chén.

Có “Mẹ” thật tốt .

Ngày kế chính thức động máy, bắt đầu chuỗi ngày bận rộn, thời gian liền trôi qua rất nhanh.

Trịnh Thu Dương và Viên Thụy mỗi ngày đều trò chuyện video, hai người luôn nhìn đối phương không đủ, luôn lặp lại màn than thở thật dài mới có thể cúp máy.

Viên Thụy không ở nhà, hắn thường xuyên đến chỗ mẹ hắn ăn cơm, mẹ hắn cao huyết áp, vào mùa đông càng không thoải mái, kiềm chế tính tình, cố gắng không càm ràm hắn.

Anh của hắn Trịnh Thiệu Dương sau khi có con gái, bà nội trọng nam khinh nữ càng thêm tức giận không thuận, cả ngày kiếm chuyện với con dâu, cũng ít lại chỗ mẹ Trịnh Thu Dương cãi nhau.

Trịnh Thiệu Dương nội bộ mâu thuẫn, bận rộn chăm sóc vợ con, lại phải tùy thời dỗ dành bà mẹ nóng tính nên ít đến công ty, phần lớn chuyện đều giao cho cấp dưới thân tín làm, mấy người này không dám đắc tội Trịnh Thu Dương, bản thiết kế của hắn ngược lại được tuyển mấy tờ.

Chẳng những bên tai thanh tịnh, công việc còn có chút khởi sắc, gần đây trạng thái của Trịnh Thu Dương rất tốt.

Chỉ là quá nhớ Viên Thụy, ống thủ dâm xài dần dần không thỏa mãn được hắn nữa.

Thượng Hải vẫn mưa dầm liên tục, đã nửa tháng, chưa từng thấy ánh mặt trời.

Viên Thụy lúc được nghỉ giữa giờ quay, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn lên trời, rất nhớ ánh nắng ấm áp ở Bắc Kinh.

Cậu cũng rất nhớ Trịnh Thu Dương, mỗi ngày trước khi ngủ phải nói chuyện với Trịnh Thu Dương một lần, sau khi cúp máy luôn nhịn không được buồn rầu.

Tóc Trịnh Thu Dương đã dài hơn cậu, Trịnh Thu Dương mặc một chiếc áo sơmi mới nhìn rất được, Trịnh Thu Dương vuốt keo chảy tóc lên cực kỳ gợi cảm, Trịnh Thu Dương nói bản thiết kế mới đã được chọn rồi, Trịnh Thu Dương, Trịnh Thu Dương, Trịnh Thu Dương…

Viên Thụy rốt cục lại một lần nữa quay tay từ sau khi yêu đương.

Chính là càng quay càng khó khăn, càng quay càng muốn về nhà.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện