Thấy có người đến, Tomas lập tức nhấc cậu trai đang ôm chân mình từ trên mặt đất lên.
Lực tay kinh người như vậy, khiến Viên Thụy thán phục không thôi. Nương theo ánh đèn xe, cậu thấy được tướng mạo người trẻ tuổi kia, mắt to cằm đầy đặn, không phải dáng vẻ lưu manh trong tưởng tượng, trái lại vô cùng thanh tú, còn mơ hồ cảm thấy có chút quen mắt, chỉ là không nhớ nổi đã từng gặp ở đâu.
Từ trong cửa sổ xe thò ra một cái đầu, khuất sáng không nhìn thấy mặt, nhưng là giọng của Triệu Chính Nghĩa: “Hai người… Đang làm gì?”
Tomas cũng nghe ra giọng hắn, nói: “Không có việc gì…”
Một người khác lại nói: “Triệu Chính Nghĩa? Cút cút cút.”
Triệu Chính Nghĩa biết hai người này, cũng biết chắc là sẽ khó vây xem, vội vã quét một vòng không tìm được Viên Thụy, đành phải lấy điện thoại ra gọi cho cậu.
“Duy nhất nhìn thấu chân tướng lại là kẻ có bề ngoài như một đứa trẻ, thám tử lừng danh, Conan! Duy nhất nhìn thấu chân tướng…”
Chuông điện thoại vang lên hết sức phù hợp làm BGM cho tình huống hiện tại, Viên Thụy ôm đầu từ trong góc nhỏ chạy ra, cũng không thèm quay đầu lại vọt thẳng vào trong xe Triệu Chính Nghĩa, ngồi xuống liền hối: “Đi mau đi mau.”
Triệu Chính Nghĩa rất phối hợp, cấp tốc lùi xe về phía sau quẹo đầu chạy thẳng ra ngoài, để lại một luồng gió thổi thật xa.
Tomas và bạn trai: “…”
“Viên Ca.” Triệu Chính Nghĩa không nhịn được hỏi, “Hai người họ mới vừa làm gì vậy?”
Viên Thụy xoa xoa mặt, nói: “Này là chuyện của người ta, cậu đừng bát quái như thế được không.”
Triệu Chính Nghĩa hết biết nói gì: “Người nghe trộm rõ ràng là anh!”
Viên Thụy hơi lúng túng, hỏi: “Cậu cũng quen người kia sao?”
Triệu Chính Nghĩa nói: “Đại ca, anh làm ơn để ý tới ngành nghề anh đang sinh tồn có được không? Nhóm bọn họ nổi đến mức nghịch thiên, anh lại không nhận ra một ai. Đó là nhóm trưởng bọn họ, nghệ danh là Leo.”
Viên Thụy nói: “Tôi lại không thích nghe nhạc, không để ý tới ca sĩ a. Bọn họ cũng không phải nghệ sĩ công ty chúng ta, sao cậu lại quen bọn họ?”
Triệu Chính Nghĩa nói: “Tomas trước kia từng thuê chung phòng với tôi, từng chia tiền mấy tháng.”
Viên Thụy hỏi: “Cậu ta là thẳng nam? Leo kia cũng vậy?”
Triệu Chính Nghĩa làm vẻ chính khí nói: “Này là chuyện nhà người ta, kính nhờ anh đừng bát quái như thế được không.”
Viên Thụy thở dài: “Haizz.”
Triệu Chính Nghĩa vểnh tai lên chuẩn bị nghe bát quái.
Viên Thụy nói: “Cậu nói đúng, chúng ta không nên bát quái như thế.”
Triệu Chính Nghĩa: “…”
Viên Thụy hỏi hắn: “Cậu ăn cay được không? Tôi mời cậu đi ăn món cay nha.”
Triệu Chính Nghĩa: “…” Tại sao lại muốn ăn đồ cay a? ! Không thể mời hắn ăn món gì quý một chút đắt một chút sao?! Hơn nữa có ai muốn thảo luận ăn cái gì đâu? Mau đem bát quái nói xong a!
Viên Thụy lại tràn ngập mong chờ, nói: “Trịnh Thu Dương không thể ăn cay, tôi đã lâu lắm rồi không ăn đồ cay, da vịt rong biển nấm hương cá viên đậu phụ, ai, quá vui.”
Triệu Chính Nghĩa nghiêm trọng hoài nghi Viên Thụy trước đây từng làm trong Amway[1], công lực tẩy não vô cùng thâm hậu, rất nhanh khiến cho hắn cảm thấy đồ cay cũng vô cùng ngon miệng.
[1]
Amway là một tập đoàn có trụ sở chính tại Mỹ, ở một số quốc gia sử dùng hình thức bán hàng đa cấp hoặc bán hàng trực tiếp.
Trịnh Thu Dương bị mẹ lải nhải đến hơn mười một giờ tối mới thả hắn đi, về đến nhà đã nửa đêm.
Viên Thụy còn chưa ngủ, nằm ở trên giường xem truyện tranh, thấy anh vào phòng liền bò dậy vui vẻ nói: “Anh rốt cục về rồi, em chờ anh đã lâu.”
Trong nháy mắt, cảm giác gia đình ấm áp dâng lên trong lòng Trịnh Thu Dương, tất cả nhu tình đều khuấy động trong lồng ngực, hắn nhìn Viên Thụy, nhẹ giọng nói: “Ừ, em…”
Viên Thụy mặt đầy hưng phấn nói: “Em có chuyện bát quái cực hay muốn kể cho anh! Đã nghẹn cả đêm rồi!”
Trịnh Thu Dương: “…”
Viên Thụy kể chuyện cực kỳ sinh động, y như thật, Tomas và Leo cấu xé lẫn nhau làm sao, sau đó Tomas một chiêu chế địch, Leo nhanh chóng tỉnh ngộ ôm chân cầu người đừng đi.
Trịnh Thu Dương sắc mặt cổ quái.
Viên Thụy nâng vẻ mặt dại trai nói: “Tomas cực khốc, vì một cái tát kia, em còn muốn bái lạy gọi nam thần.”
Trịnh Thu Dương che mặt không muốn nhìn cậu.
Viên Thụy đến gần ôm lấy anh, hỏi: “Anh sao vậy? Em kể chuyện rất chán sao?”
Trịnh Thu Dương thả tay xuống, nói: “Bạn trai của nam thần của em, Leo kia, chính là Vương Siêu.”
Viên Thụy: “… Vương Siêu?”
Một lát sau cậu mới phản ứng: “A! Em trai Vương Tề? Em chồng Phương Sĩ Thanh? Khó trách nhìn quen như vậy, lớn lên khá giống Vương Tề.”
Trịnh Thu Dương nói: “Anh cũng biết cậu ta, trước đây từng đi chơi chung.”
Viên Thụy ngẩn ra, nói: “Cùng nhau chơi cái gì?”
Trịnh Thu Dương không ngờ cậu sẽ hỏi như vậy, có chút ngượng ngùng nói: “Chỉ là uống chút rượu và vân vân.”
Viên Thụy buông tay ôm anh ra, nghi ngờ hỏi: “Anh ta nói trước đây từng sờ qua ngực cỡ F, anh cũng sờ
qua rồi?”
Trịnh Thu Dương: “…”
Viên Thụy hỏi: “Sờ đã không? Chắc là mềm lắm ha?”
Trịnh Thu Dương: “…”
Viên Thụy vỗ vỗ vai anh, nói: “Anh đừng căng thẳng, em chỉ là hiếu kỳ, em còn chưa sờ qua mà.”
Trịnh Thu Dương thở phào một hơi, hắn thật sự có chút căng thẳng, nói lảng sang chuyện khác: “Ngày mười lăm tháng tám, em có sắp xếp gì không? Anh phải tới chỗ mẹ, không thể không đi.”
Viên Thụy có hơi thất vọng, nhưng vẫn nói: “Ừ.”
Trịnh Thu Dương nói: “Hay em đi cùng anh đi?”
Viên Thụy lắc đầu nói: “Không được, Trung thu còn là sinh nhật anh, đừng chọc mẹ anh giận, lúc sinh anh khổ cực như vậy, sinh nhật vẫn để cho người vui vẻ đi.”
Trịnh Thu Dương xoa xoa bóp bóp mặt cậu, nói: “Thật là hiểu chuyện, vậy em làm sao?”
Viên Thụy suy nghĩ một lúc, “Em đi ăn cùng dượng vậy, em gái ở đang đi học ở thành khác, đoán chừng cũng không về.”
Trịnh Thu Dương nói: “Cũng được… Anh sẽ cố về sớm với em.”
Viên Thụy cảm thấy có chút thương cảm, cố tình bày ra gương mặt cười sáng lạn, hỏi: “Anh muốn quà sinh nhật gì nha?”
Trịnh Thu Dương ôm cậu, nói: “Không cần, chỉ muốn sắp tới trở về là có thể nhìn thấy em.”
Đêm đó không có làm.
Viên Thụy tuy rằng không nói, cũng nỗ lực biểu hiện rất vui vẻ, thế nhưng Trịnh Thu Dương rõ ràng cảm giác được cậu có chút không vui.
Là bởi vì ghen chuyện cũ? Hay là bởi vì Tết Trung thu không thể trải qua cùng nhau?
Hai chuyện này, Trịnh Thu Dương đều không thể làm gì, hắn lựa chọn không hỏi.
Viên Thụy mất ngủ, sợ Trịnh Thu Dương phát hiện nên nằm ở trên giường ngẩn người không nhúc nhích.
Nguồn :
Từ lúc mới quen cậu đã biết trước đây Trịnh Thu Dương là loại người gì, cho nên không thể nói là đố kị hay là ghen tị, chỉ là có chút không yên lòng. Từng thích con gái mềm mại thơm hương, sau này thật sự không có chút cảm giác sao?
Nếu Trịnh Thu Dương cũng giống như Vương Siêu, không cự tuyệt được sự chủ động của phái nữ, cậu có dũng khí như Tomas tát Trịnh Thu Dương một bạt tay, sau đó nói chia tay không?
Không có a.
Cậu chưa từng yêu đương, nhưng kinh nghiệm đơn phương rồi bị thất tình thì rất nhiều, đa số đều thất vọng buồn bã chốc lát, chỉ có lần thật lâu trước đây bị người đầu tiên thích từ chối mà thương tâm rất lâu. Mà bây giờ ngay cả tên lẫn tướng mạo của người đó cậu cũng không còn nhớ rõ, chỉ nhớ rõ đuôi chân mày bên trái đối phương có một vết sẹo nho nhỏ.
Nhưng cậu với Trịnh Thu Dương đã quen thuộc như vậy, từ đặc thù thân thể đến nếp sống, cậu thậm chí biết rõ khi Trịnh Thu Dương đi tiểu thích dùng tay nào đỡ cái ấy.
Cậu rất yêu Trịnh Thu Dương, cậu nghĩ, cậu nguyện ý vì Trịnh Thu Dương làm bất cứ chuyện gì, cho dù là đi bơm ngực… Chỉ là 1m89 da nâu quá xấu.
Trời dần sáng, Trịnh Thu Dương bị nóng tỉnh dậy, Viên Thụy như con bạch tuộc ở trên người hắn quấn chặt, hơi thở phà vào cổ của hắn, ấm áp lại thân mật.
Trịnh Thu Dương không nhúc nhích, rất hưởng thụ thời gian ám muội lúc sáng sớm.
Hắn và Viên Thụy đã yêu nhau hơn nửa năm, may mắn tại thời điểm mấu chốt cong hay không cong đã lựa chọn chính xác.
Lúc mới quen, hắn chỉ cảm thấy Viên Thụy người này rất thú vị, vừa ngớ ngẩn vừa manh, vừa gặp đã muốn trêu đùa, càng đùa càng nghiện, đùa tới đùa lui cuối cùng đi vào luôn. Cũng may hắn lớn lên đẹp trai, Viên Thụy đã sớm coi trọng hắn, lúc này mới có thể ăn nhịp với nhau thuận lý thành chương làm người yêu.
Cảm ơn lũ tiểu tử có mắt không tròng trên đường tình nhấp nhô của Viên Thụy, nếu không hắn phải đi đâu để kiếm được một bảo bối như vậy.
. : .