Trịnh Thu Dương dỗ mẹ ngủ xong rồi nhanh chóng lái xe về, lúc về tới nhà vừa đúng 11 giờ 47 phút.
Trong nhà yên lặng, trên ổ bánh ngọt cắm nến số “31”, bên cạnh là bó hoa hồng.
Hắn đi tới cửa phòng ngủ, Viên Thụy ngồi xếp bằng trên giường, đang xem hoạt hình Conan trên tablet, đôi mắt mở to, vẻ mặt chăm chú, nhìn ra hết sức say mê.
Trịnh Thu Dương gọi cậu: “Viên Tiểu Thụy.”
Viên Thụy bị gọi sợ hết hồn ngẩng phắt đầu lên.
Trịnh Thu Dương nói: “Chỉ còn mười phút, còn muốn tổ chức sinh nhật cho anh không?”
Viên Thụy vội tắt video, ném tablet đi, gật đầu nói: “Muốn muốn muốn.”
Trịnh Thu Dương đùa giỡn nói: “Bánh rán trái cây đến một mâm, ấy cho chó ăn. Cậu bạn bên kia, cho tôi xem hai tay nào!”
[1] 1 câu hát trong bài hát 药药!切克闹!煎饼果子来一套! (Yo yo ! Check it out ! Bánh rán trái cây đến một bộ !)
Viên Thụy: “…”
Trịnh Thu Dương: “Ha ha ha.”
Viên Thụy nhảy xuống đất, dép cũng không mang chân trần chạy tới, hoảng hốt nói: “Mặt làm sao vậy?”
Trịnh Thu Dương nhếch môi cười, “Bà lớn của ba anh cào, không đau.”
Viên Thụy nâng mặt của anh nhìn kỹ, bên má phải gần cằm có vết máu, cau mày nói: “May mà không quá sâu, chắc sẽ không để lại sẹo, bà làm gì cào anh a?”
Trịnh Thu Dương nói: “Bà đánh mẹ anh, anh lúc cản không cẩn thận bị ngộ thương.”
Viên Thụy lại gần hơn, dùng miệng thổi thổi vết thương, nói: “Đánh mẹ anh cũng không đúng, việc này đều tại ba anh, hai dì nên liên thủ đánh ông, phụ nữ với nhau tội gì làm khó nhau.”
Trịnh Thu Dương: “…”
Viên Thụy: “… Xin lỗi, chuyện người lớn nhà anh, em nhiều chuyện.”
Trịnh Thu Dương thở dài: “Xin lỗi cái gì, ba người bọn họ gộp lại cũng không hiểu chuyện bằng em.”
Viên Thụy nói: “Trong nhà hình như còn băng cá nhân, muốn dán không? Em đi lấy.”
Trịnh Thu Dương nắm tay cậu, cười nói: “Không cần, đừng lãng phí thời gian, mau tổ chức sinh nhật cho anh.”
Viên Thụy thắp nến, còn hát chúc mừng sinh nhật, Trịnh Thu Dương chắp tay ước nghiêm túc, sau đó thổi tắt nến.
Viên Thụy từ trong ngăn kéo bên cạnh lấy ra một hộp quà, nói: “Sinh nhật vui vẻ, tặng cho anh.”
Trịnh Thu Dương cười hỏi: “Cái gì vậy?”
Viên Thụy mong chờ nói: “Anh mở ra xem là biết.”
Trịnh Thu Dương gỡ hộp quà ra, cũng rất mong đợi, đây là lần đầu tiên sau khi anh trưởng thành mong chờ quà sinh nhật như vậy.
Trong hộp là một cái ống thủ dâm.
Trịnh Thu Dương: “…”
Viên Thụy giới thiệu: “Cái này size lớn nha, anh chắc chắn dùng được.”
Trịnh Thu Dương cầm cái ống thủ dâm kia, phát điên nói: “Sao anh phải dùng nó hả!”
Viên Thụy nói: “Sau này em đi đóng phim hoặc quay chương trình không ở nhà, cái này rất có ích nha.”
Trịnh Thu Dương cả giận nói: “Vậy sao em không dứt khoát mua luôn búp bê tình dục cho anh đi, xài còn có ích hơn.”
Viên Thụy lúng túng nói: “Búp bê tình dục đắt lắm.”
Trịnh Thu Dương: “…”
Viên Thụy xấu hổ bổ sung: “Hơn nữa phần lớn là búp bê nữ.”
Trịnh Thu Dương: “…”
Hắn liếc mắt nhìn đồng hồ, nói: “Đã qua 12 giờ, em biết anh vừa nãy ước cái gì không?”
Viên Thụy: “? ? ?”
Trịnh Thu Dương nói: “Anh hi vọng chúng ta mãi mãi ở bên nhau, giống như đêm nay.”
Viên Thụy hết sức cảm động, “Em cũng…”
Trịnh Thu Dương nói: “Nhưng anh không ngờ phần cuối đêm nay là như thế này, anh hết sức thất vọng.”
Viên Thụy: “…”
Trịnh Thu Dương khoanh tay nói: “Em dỗ anh sao cho được đi.”
Viên Thụy suy nghĩ một chút, như tráng sĩ chặt tay nói: “Vậy,… em mua thêm búp bê tình dục cho anh nha?”
Trịnh Thu Dương: “…”
Viên Thụy nhìn anh, hơi đỏ mặt, cẩn thận nói: “Em làm búp bê cho anh, được không?”
Trịnh Thu Dương không nhịn được cười, nói: “Viên Tiểu Thụy, em thông minh ra rồi đó.”
Viên Thụy thấy anh chấp nhận, thở phào nhẹ nhõm nói: “Ai, búp bê thật sự rất đắt nha.”
Thà rằng “đền thịt” cũng không nguyện tiêu tiền Viên Thụy xoa vếu bị tàn nhẫn bóp cả tối, hôm sau trước khi đi học buồn bực dán miếng lót ti.
Sắp dùng hết nữa rồi.
Kể từ lần vô tình nhìn thấy Tomas và bạn trai cãi nhau, mấy ngày sau cũng không gặp lại hắn, hôm nay lại nhìn thấy đối phương, Viên Thụy quên luôn lúng túng ngày đó, nhiệt tình chào hỏi: “Vừa tới sao? Chúng tôi cũng mới tan lớp.”
Bạn đang
Tomas thần sắc vi diệu nói: “Chương trình học của tôi kết thúc rồi, hôm nay tới là vì chuyện
khác.”
Trong cao ốc, trên lớp bồi huấn có hai văn phòng nhà làm phim, nếu không phải đến lớp, vậy tám phần mười chính là đến bàn chuyện hợp tác.
Viên Thụy chân thành nói: “Vậy tốt quá rồi, nghe nói các tác phẩm của hai nhà làm phim này rất đắt khán giả.”
Triệu Chính Nghĩa dùng sức ho khan, ám chỉ cậu đừng mặt nóng đi dán mông lạnh.
Viên Thụy ngậm miệng.
Tomas ngược lại nói: “Nhân tiện, nghe nói Viên Ca vừa nhận được truyện mạng chuyển thể thành phim, rất HOT, ratting chắc chắn sẽ rất cao.”
Viên Thụy thụ sủng nhược kinh, đây là câu dài nhất Tomas từng nói với cậu.
Triệu Chính Nghĩa cướp lời: “Tomas, mày không có chuyện gì làm sao? Bận thì đi nhanh đi, tụi này cũng phải đi rồi.”
Tomas liếc nhìn Viên Thụy một cái, nói: “Được, vậy hẹn gặp lại.”
Hắn đi xa, Viên Thụy kích động nói: “Đó là câu dài nhất cậu ta từng nói với tôi!”
Triệu Chính Nghĩa: “…”
Viên Thụy vui vẻ nói: “Nhất định đã phát hiện tôi là fan.”
Triệu Chính Nghĩa hết nói nỗi lấy điện thoại ra gửi tin nhắn.
Viên Thụy còn đang ở đó hưng phấn không thôi, nói: “Cậu nói tôi hẹn người ta đi ăn được không? Nói không chừng còn có thể làm bạn. Đúng lúc quản lý quán tôi ăn lần trước tặng voucher, không dùng thì hết hạn.”
Triệu Chính Nghĩa: “…”
Viên Thụy thấy hắn chỉ lo cúi đầu nhắn tin, không thể làm gì khác hơn là tự lẩm bẩm một mình: “Không cùng công ty, dường như không ổn lắm.”
Triệu Chính Nghĩa đem điện thoại di động đưa đến trước mặt cậu, nói: “Viên Ca, anh xem.”
Phía trên là “Tạ Trúc Tinh” gửi tin nhắn tới: “Bạn trai anh ta gọi điện cho Vương Siêu, là người một nhà.”
Viên Thụy không hiểu ra sao nói: “Ai là Tạ Trúc Tinh? Đang nói cái gì?”
Triệu Chính Nghĩa nói: “Còn nói là fan, ngay cả tên thật của người ta cũng không biết?”
Viên Thụy mơ hồ nhớ lại Tomas đúng là họ Tạ, vẫn chưa hiểu, “Bạn trai ai gọi cho Vương Siêu? Có ý gì a?”
Triệu Chính Nghĩa: “…”
Hắn cơ hồ muốn giơ chân đạp, “Anh a! Chính là bạn trai của anh a!”
Đúng lúc có mấy người cùng lớp diễn xuất bước tới.
Viên Thụy nghiêm túc nói: “Đúng đúng, chính là loại tình cảm này, thầy nói trên sân khấu nên thể hiện kịch liệt hơn một chút.”
Triệu Chính Nghĩa: “…”
Các bạn học đi qua.
Viên Thụy từ kinh hãi đến biến sắc: “Bạn trai tôi? ! Tôi…tôi… tôi nào có bạn trai a.”
Triệu Chính Nghĩa vẻ mặt “Anh lừa ai hả”.
Viên Thụy cảm giác mình bị nhìn thấu, lúng túng nói: “Chị Linh Linh không cho nói.”
Triệu Chính Nghĩa: “…”
Viên Thụy bỗng nhiên lại mừng rỡ nói: “Tomas nói tôi là người một nhà đó, vậy tôi có thể hẹn cậu ta ăn cơm chưa?”
Triệu Chính Nghĩa nhịn một bụng không phun tào [2], nói: “Anh không sợ Trịnh tiên sinh ghen sao?”
[2] châm chọc chê bai, ghê tởm muốn ói ra, v…v…
Viên Thụy nói: “Ảnh biết tôi thích Tomas mà.”
Triệu Chính Nghĩa lảo đảo một cái suýt chút nữa ngã xuống.
. : .