Phiên ngoại, mỗi ngày rời giường đều thấy đội trưởng đang “Hóa trang” (6).
Tôi trở về Bắc Kinh một mình, vừa xuống máy bay, trợ lý của tôi mang theo thần sắc bối rối tới đón: “Anh đánh Leo ở Tam Á bị người ta quay được, có ảnh chụp lẫn video, lần này phiền phức rồi.”
Tin đồn nhóm sắp giải tán lại xôn xao lần nữa, lần này khác với tin đồn thất thiệt ngày xưa, vì rốt cục cũng có chứng cứ xác thực chúng tôi bất hòa.
Trong mắt fans, anh ta và tôi đã sớm chất chứa oán hận sâu nặng, không lâu trước đó có một quảng cáo nước giải khát tìm anh ta hợp tác, tin tức nhanh chóng tới tai fans, kết quả lúc quảng cáo được phát ra thì người đại diện lại đổi thành tôi, thật ra là vì anh ta không muốn quay mới ngược lại đề cử tôi, nhưng ở trong mắt fans là tôi đã đoạt công việc của anh ta. Hai chúng tôi vốn được định hướng chung một hình tượng, chiều cao cũng không chênh lệch lắm, anh ta còn rất thích ăn mặc kiểu “sinh đôi” với tôi, nhuộm tóc cũng cùng màu, người không quen sẽ không phân biệt được hai chúng tôi ai là ai, cho nên fans cứ nghĩ rằng công ty muốn cho chúng tôi đi cùng một con đường, nhất định sẽ cạnh tranh trên rất nhiều phương diện, quan hệ làm sao có thể tốt được.
Người đại diện hiện tại lại hoàn toàn trái ngược, là một người thích lải nhải trêu chọc, biết rõ quan hệ giữa tôi và Leo, cũng biết chúng tôi đánh nhau là chuyện thường ở huyện, ngay cả tiền căn hậu quả cũng không hỏi, chỉ nói: “Đã sớm nói với hai người rồi, có chuyện gì mà không thể nhẹ nhàng giải quyết được, không phải chịch một phát là xong rồi sao, sao cứ phải động tay động chân? Nhìn xem, bị người ta chụp được rồi, vui chưa? Cậu ta bây giờ không chịu nhận điện thoại, cậu tranh thủ đi dỗ người ta đi, sau đó đăng weibo bán manh, nói thật ra quan hệ của cả hai rất tốt, bằng không thì nếu tiếp tục như vậy, fans sẽ gọi nát toàn bộ điện thoại trong công ty luôn.”
Tôi không nói gì, Leo không nhận điện thoại của hắn, càng không có khả năng nhận của tôi.
Người đại diện mở điện thoại ra, bỗng kinh hãi nói: “Không phải chứ, fans nói Leo đánh cậu.”
Tôi: “. . .”
Hắn kinh nghi bất định nhìn tôi, hỏi: “Lần này không phải đùa giỡn?”
Đúng vậy, không phải đùa giởn, thật sự chia tay rồi.
So với không khí ấm áp như mùa hè ở Tam Á, Bắc Kinh lạnh đến mức đông cứng cả người, trên đường về nhà, tôi lạnh tới mức xương cốt cũng muốn đóng băng.
Tôi đã không còn ở cùng Triệu Chính Nghĩa, mấy tháng trước khi nhóm bắt đầu nối tiếng, công ty đã sắp xếp phòng trọ mới, là hai căn hộ chung cư lớn, tôi và Abel ở chung một căn, sau đó có mấy lần Leo đến ngủ, ngại bất tiện, về sau thì tôi thường đi qua căn hộ còn lại, trên cơ bản hiếm khi trở về chỗ này.
Xem ra Abel đã xem tất cả tin đồn và thị phi trên mạng, thấy tôi trở về, cái gì cũng không nói.
Ai cũng không liên lạc được Leo, fans thì ở trên mạng chửi nhau đến máu chảy đầy mặt, công ty cũng chỉ có thể đăng thông báo bác bỏ tin đồn, nói đó không phải là đánh nhau mà chỉ là hai thằng con trai đùa giỡn với nhau thôi, còn mua thuỷ quân cưỡng chế spam CP. Nhưng không biết vì sao mà hai chúng tôi trong các show diễn rất ít tương tác với nhau, trong nhóm có rất nhiều CP, hai người chúng tôi cũng được ghép đôi với các thành viên khác, nhưng CP giữa tôi và anh ta lại rất ít được để ý, fans hai người ai cũng chướng mắt đối phương, fans của anh ta liên tục gọi tôi là “Tạ Bạch Liên”, fans của tôi thì suốt ngày mắng anh ta là “Ngựa giống Vương”, chủ đề CP vừa được đưa lên, chẳng những không có ai hưởng ứng, ngược lại còn bị tấn công.
Fandom xâu xé hai ngày hai đêm, đến ngày thứ ba, tôi và thành viên khác ở công ty nghe người đại diện thông báo lịch trình diễn ngày mai, thì Leo từ bên ngoài đẩy cửa đi vào.
Mọi người giật mình, hầu như đổ dồn ánh mắt nhìn về phía tôi.
Anh ta chỉ liếc nhìn tôi một cái, sau đó quay mặt sang một bên ngẩng đầu hỏi: “Họp sao? Đang nói cái gì?”
Đại diện cũng không biết nên nói gì với anh ta, khách khách khí khí nói: “Đúng lúc ngày mai có một show diễn, tôi còn đang phát sầu nếu cậu không trở lại thì làm sao bây giờ, trở về thì tốt rồi. Mấy hôm nay cậu bận cái gì? Sao ngay cả điện thoại cũng không nhận?”
Anh ta không biểu lộ gì, lãnh đạm nói: “Điện thoại hư, vừa mua cái mới. Tôi đến xin phép nghỉ, các hoạt động sắp tới đừng gọi tôi, tôi không tham gia.”
Người đại diện nói: “Cái này không tốt lắm đâu. . .”
Anh ta vẻ mặt không kiên nhẫn, “Không thể xin phép nghỉ? Vậy tôi rời nhóm, tính xong tiền bồi thường rồi nói với tôi, chào.”
Nói xong anh ta vung tay đi.
Người đại diện đơ người đứng ở đó cả buổi, mới vội vàng đuổi theo, rất xa còn có thể nghe được giọng hắn: “Leo, nếu cậu muốn xin phép nghỉ cũng không phải không thể, tôi gọi điện thương lượng với BOSS xem sao.”
Các thành viên hai mặt nhìn nhau, Abel nhỏ giọng hỏi: “Đội trưởng thật sự muốn rời nhóm?”
Không có ai trả lời, tất cả mọi người nhìn tôi.
Tôi bị nhìn cũng rất phiền muộn, đành đứng lên đi ra ngoài.
Lúc đi ra ngoài, thấy người đại diện ở xa xa đuổi theo anh ta nói chuyện không ngừng, hai tay anh ta đút vào trong túi áo khoác, chỉ lo đi về phía trước, căn bản không nghe người đại diện nói cái gì.
Cái áo phao lông màu xanh lá kia, tôi cũng có một cái giống như vậy, chỉ có kiểu túi là không giống, do anh ta chọn, rồi nói đó là đồ tình nhân. Lúc mua về đối diện với tấm gương mặc thử, anh ta nói tôi mặc đẹp hơn mình. Kỳ thật tôi cảm thấy anh ta mặc mới đẹp hơn, anh ta trắng hơn tôi nhiều, hợp với màu xanh này hơn.
Anh ta mặc đồ màu xanh lá và màu tím là đẹp nhất.
Nửa năm trước, cái ngày mà anh ta bày tỏ với tôi, anh ta mặc áo khoác thể thao màu tím, vì đã làm vài chuyện thất đức mà bị lão đại nhà anh ta đánh một trận cho mặt mũi bầm tím, nhưng khi đôi mắt sáng long lanh đó nhìn tôi, lại xinh đẹp một cách thần kỳ.
Tôi cười nhạo đám fans của anh ta không biết nhìn người, không nhìn thấu được bản tính của anh ta, kỳ thật chính bản thân tôi cũng có tốt hơn bao nhiêu, còn không phải bị vẻ ngoài của anh ta mê hoặc, như trúng tà đáp lại lời thổ lộ kia.
Về sau khi chúng tôi ơ cùng nhau, anh ta vẫn giống như trước, ngay trước mặt tôi sờ con gái, mặt, mũi, thậm chí cả ngực, mới đầu tôi còn trở mặt đánh anh ta, anh ta còn biết sợ, còn đưa tay lên trời cam đoan nói về sau sẽ không bao giờ như vậy nữa, nhưng khi bị đánh quen rồi thì việc cam đoan hứa thề gì đó cũng nói càng ngày càng qua loa, hơn nữa còn hứa rất tinh ranh, “Có thể quản được nửa người dưới là đã rất trung trinh với em” ngụy biện các loại.
Tôi làm việc đặt nặng lý trí hơn tình cảm, từ đó trở đi tôi đã biết chúng tôi không có kết quả tốt, suy nghĩ mấy tháng, chờ fans vượt 10 triệu, hoặc là nhận được vai nam chính, để tôi có thể bình tâm tĩnh khí nói lời chia tay, sau này anh ta tiếp tục con đường ba dặm trảm nghìn người của anh ta, tôi cũng quay trở lại một lòng làm tâm cơ thẳng nam, sẽ không còn ai vì anh ta sàm sỡ con gái mà đánh anh ta, tôi cũng sẽ không vì ai cả ngày câu dẫn tôi mà lại không muốn chịu trách nhiệm mà tức giận.
Vốn trong bản kế hoạch đó, không có ai thương tâm, thậm chí có thể chịch chia tay, sau đó vỗ vỗ vai đối phương, nói với nhau một câu tạm biệt, sau đó từng người trở lại quỹ đạo nhân sinh.
Tuy quá trình trệch dự tính, ít nhất cũng cùng kết quả, dù sao cũng đã chia tay rồi.
Anh ta quả nhiên không tham gia các hoạt động của nhóm nữa, công ty bất đắc dĩ, chỉ có thể thông báo ra bên ngoài là công việc khiến anh ta bị áp lực quá lớn, khiến thân thể không khỏe, không thể không nghỉ ngơi một thời gian.
Anh ta nhất quyết không ra mặt, trong lúc nhóm hoạt động, người đại diện đề nghị tôi đảm nhận vị trí đội trưởng, tôi từ chối không nhận, cuối cùng Carl nhận chức đội trưởng.
Hai tháng trước tôi đi thử vai cho một bộ phim truyền hình, hiện tại bọn họ đã xác định sẽ tìm tôi diễn nam số 1, tôi mỗi ngày ngoại trừ hoạt động ca hát, thì là ở trong nhà xem kịch bản.
Suốt một tháng lẻ sáu ngày, tôi chưa từng gặp Leo một lần.
Cho đến khi người đại diện nôn nóng sốt ruột gọi điện thoại cho tôi, hỏi tôi gần đây có liên lạc với Leo hay không.
Tôi trực giác đã xảy ra chuyện gì, nói: “Không có, làm sao vậy?”
Người đại diện nói: “Cậu ta hiện tại kết giao với mấy kẻ xấu, chuyện này nếu như bị tuồn ra là chết, đừng nói đại ca của cậu ta không bảo vệ được, mấy người các cậu cũng sẽ không ngóc đầu lên nỗi.”
Tôi có chút không hiểu, nói: “Đám bạn của anh ta toàn là kẻ có tiềǹ, không có làm việc gì khác.”
“Nếu thật sự như vậy thì tốt rồi.” Người đại diện nói, “Cậu cũng biết mà? Khu Triều Dương[1] đó, đi vào một lần mà dính phải kia thì rất khó bỏ, Leo mỗi ngày đều đi tới đó, tâm chơi quá nặng, ai có thể bảo đảm cậu ta sẽ không bị giựt giây?”
[1] Khu Triều Dương là một quận nội thành của thủ đô Bắc Kinh, còn được gọi là khu Gái gọi, bởi vì từng nhiều lần thu hút gái làng chơi và gái điếm.
Tôi nhất thời trầm mặc.
Người đại diện nói: “Tôi vừa rồi tới nhà tìm cậu ta, cậu ta ở trong phòng ngủ, uống rất say, tôi gọi cả buổi cũng không tỉnh lại, cũng không biết cậu ta có dính thứ đó không. Trong nhà chướng khí mù mịt, nam hay nữ đều không mặc đồ, cái này coi như xong, chỉ sợ thật sự trở thành ổ độc, tôi cũng không dám nói nhiều với đám người đó, tranh thủ chạy đi. Hai người đã cãi nhau một tháng rồi, mau mau làm lành đi, cậu ta không nghe lời ai, chỉ nghe lời mình cậu, cậu đi khuyên nhủ đi, bằng không nếu cứ như vậy, thật sự chỉ có thể phế đi.”
Cúp điện thoại, tôi lại lật xem hai trang kịch bản, thật sự nhìn không vô nữa.
Tên đần kia có biết bản thân mình đang làm gì không? Đại ca của anh ta cũng không thèm quản?
Tôi không có mua xe, Abel đi hoạt động ở nơi khác nên để chìa khóa xe lại cho tôi, tôi mượn xe của hắn chạy qua.
Ấn chuông cửa, người mở cửa cho tôi lại là một nam nhân để trần thân trên, nhìn tôi vài lần mới nhận ra được, nói: “Ô~, là đồng đội của Vương siêu ah?”
Hắn nghiêng người để cho tôi vào, tôi vừa nhấc chân đi vào, chẳng khác gì người đại diện nói, thật sự là một ổ dâm, dưới đất có mấy người nằm ngổn ngang, cũng không biết là say rượu hay là choáng vì cắn thuốc, trên sô pha còn có một cô gái điên cuồng cưỡi trên người một thằng con trai, biểu cảm rất kỳ quái, trong phòng còn có mùi thối rữa, trên bàn trà rải rác khăn giấy.
Nam nhân mở cửa đứng ở bên cạnh ngáp nói: “Cậu ta ở trong phòng ngủ, tự vào đi.”
Nói xong hắn nằm xuống tại chỗ, còn ôm eo một nam nhân bên cạnh, người được ôm son phấn rất dày, còn dán lông mi giả, chỉ mặc quần lót chữ T, có lẽ là trai bao.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, trong phòng không có mùi giống như bên ngoài, tôi nhìn một vòng, trên đầu giường và trên mặt thảm cũng không có bất kỳ đồ vật kỳ lạ gì.
Anh ta nghiêng người nằm ở trên giường ngủ sâu, đến gần còn có thể ngửi thấy mùi rượu.
Tôi gọi anh ta một tiếng, anh ta không có phản ứng.
Tôi ngồi xuống giường, nhìn mặt anh ta một lúc.
Hơn một tháng không gặp, anh ta dường như gầy đi, quầng thâm dưới mắt cũng rất rõ, môi cũng trắng bệch.
Tôi cầm góc chăn vén lên, nhìn bên trong, anh ta vẫn còn mặc nguyên vẹn T-shirt
và quần jean, không có như tưởng tượng không thể chịu nổi của tôi.
Anh ta đại khái cảm thấy lạnh, giật giật thân thể, không kiên nhẫn cuốn chăn trở về, vẫn còn nhắm hai mắt, chửi rủa: “Cút đi, không chơi.”
Tôi nói: “Là tôi.”
Cả người anh ta rụt lại một cái, chậm rãi mở mắt, nhưng không nhìn tôi, một lát sau mới hỏi: “Cậu tới làm gì?”
Tôi không có trả lời anh ta.
Anh ta ngồi dậy, dựa lưng vào đầu giường, rốt cục cũng nhìn thẳng tôi, trên mặt lại đầy vẻ lạnh lùng.
Tôi hỏi anh ta: “Đám người ngoài kia…là ai?”
Anh ta ngữ khí rất hung, “Liên quan gì tới cậu.”
Tôi không muốn cãi nhau với anh ta, nói: “Đại diện bảo tôi tới khuyên anh đừng dính phải thứ đó, tôi nói xong rồi.” Tôi đứng lên, còn nói, “Anh tự giải quyết cho tốt đi, tạm biệt.”
Tôi cảm thấy tôi không quản anh ta được, lúc quen nhau đã không thể, khi chia tay rồi càng không quản được, còn không bằng nói cho đại ca anh ta biết, để cho đại ca của anh ta tới giáo huấn.
Đi vài bước, anh ta đột nhiên nói: “Đứng lại.”
Tôi quay đầu lại hỏi: “Làm gì?”
Anh ta nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt có chút hung ác, nói: “Cậu một chút cũng không muốn tôi sao?”
Tôi: “. . .”
Anh ta ác âm thanh ác khí nói: “Tôi cũng không muốn cậu, cút đi.”
Phắc.
Anh ta tung chăn lên nằm xuống, trong lúc tung điện thoại dưới chăn lộ ra, trên màn hình có vết nứt như mạng nhện.
Tôi giật mình, nói: “Không phải anh nói đã mua điện thoại mới rồi sao? Sao còn dùng cái này?”
Anh ta bỗng bật dậy, cầm cái kia điện thoại kia ném thẳng vào người tôi, bị tôi chìa tay bắt được, anh ta lại trừng mắt chửi: “Ai mà thèm thứ đồ hỏng hóc này, cầm nó cút đi.”
Nguồn :
Tôi cầm lấy điện thoại, dở khóc dở cười nói: “Không thèm anh còn ôm nó ngủ?”
Anh ta tức tới bùng nổ, nói: “Con mẹ nó ai thèm ôm cái điện thoại rách nát này ngủ? Cậu có cút hay không? Nếu không cút thì đừng trách tôi không khách khí.”
Tôi cất điện thoại vào trong túi áo, xoay người làm bộ muốn đi, lại nghe sau lưng một hồi động tĩnh, anh ta từ phía sau xông tới, lướt qua tôi, đem cửa phòng khóa trái.
Tôi nói: “Khóa cửa rồi làm sao tôi cút?”
Anh ta một chút cũng không cảm thấy mình đang lật lọng, lẽ thẳng khí hùng nói: “Tôi không được đổi ý? Cứ đi như vậy cũng quá hời cho cậu rồi.”
Tôi nói: “Chịch anh nửa năm, đúng là rất hời cho tôi.”
Anh ta hung hăng đạp tôi một cước, tôi tát anh ta một cái.
Anh ta lại tát tôi một cái.
Hai người chúng tôi ai cũng đỏ bừng nửa bên mặt, trừng mắt nhìn đối phương.
Anh ta mắng tôi: “Đồ nịnh nọt.”
Tôi đáp trả anh ta: “Đồ ngu.”
Anh ta không kềm được lửa giận, nói: “Con mẹ nó cút đi, em có tâm hay không? Anh đối với em không tốt sao? Em còn lừa anh! Mẹ nó còn giả trang giỏi như vậy!”
Anh ta mắng khàn cả giọng, lồng ngực cũng phập phồng kịch liệt.
Tôi đưa tay muốn xoa mặt anh ta, bị anh ta hất ra, tôi hít vào một hơi, nói: “Anh không có sao? Miệng thì nói thích tôi, nói muốn cùng tôi cả đời, quay đầu thì đi trêu gái, đã thích con gái thì cũng đừng giả vờ thích tôi.”
Anh ta chỉ vào chính mình, cả giận nói: “Anh giả vờ? Em được tiện nghi còn khoe mẽ, có biết xấu hổ hay không! Con mẹ nó em tại sao không suy nghĩ, nếu không phải thích em, anh sẽ cho em chịch sao? Đóng cửa thì bị em chịch tùy tiện, ra cửa em lại không cho anh chiếm tiện nghi? Nếu em chịu để cho anh tùy tiện sờ, con mẹ nó chứ ai thèm sờ người khác nữa!”
Các người xem đi, lý lẽ thổ phỉ của vợ tôi đó.
Như hai con gà chọi trừng nhau cả buổi, ai cũng không thể dùng đạo lý của mình thuyết phục đối phương.
Tôi có chút mệt mỏi, không muốn nói thêm gì nữa, nói: “Anh có cắn thuốc giống như đám người bên ngoài hay không?”
Anh ta sững sờ, nói: “Không có.”
Anh ta tật xấu rất nhiều, nhưng tuyệt đối không bao giờ nói dối, anh ta nói tôi sẽ tin, tôi nói: “Không có thì tốt, ít đi chơi với bọn họ đi, lúc làm loạn nhớ phải mang bao.”
Anh ta lại phát giận nói: “Em cho anh là thứ gì, hả! Anh không có làm loạn với bọn họ!”
Tôi có chút bực bội, nói: “Làm loạn với ai cũng phải nhớ mang bao.”
Anh ta sắc mặt cổ quái nói: “Em lại không mang.”
Tôi: “. . .”
Anh ta nói: “Anh đã hứa với em không làm bậy với người khác, là chắc chắn không có.”
Anh ta dừng một chút, lại ngượng ngùng nói: “Tạ Trúc Tinh, chúng ta làm hòa đi.”
Tôi có phần nghẹn lời, “Anh không so đo tôi lừa anh sao?”
Anh ta thấp giọng nói: “Anh đã nghĩ thông suốt, vốn là anh thích em, em không thích anh cũng không sao. Kỳ thật em giả trang rất tốt, nếu không phải anh tùy tiện nhìn weixin của em thì căn bản không phát hiện được, anh còn nghĩ rằng em thích anh thật.”
Tôi: “. . .”
Anh ta có chút đáng thương nhìn tôi, nói: “Em muốn tài nguyên, anh cho em tài nguyên, anh không cho được, thì đi xin đại ca anh, ảnh có rất nhiều cách, em muốn cái gì anh đều có thể cho em. Về sau anh cũng sẽ không xem điện thoại của em nữa, chúng ta cứ giả như chưa từng xảy ra chuyện gì, em vẫn tốt với anh như trước, được không?”
Tôi cảm thấy ngực trái của mình có hơi đau.
Anh ta tự giam mình ở trong nhà một tháng, chỉ nghĩ ra được biện pháp giải quyết này? Không phải anh ta rất có năng lực sao? Chỉ cần gọi đại ca anh ta đóng băng tôi là được, hoặc dẫn đám hồ bằng cẩu hữu tới đánh tôi, lén lút ngán chân công việc của tôi, làm gì mà không được, tại sao lại hạ thấp bản thân mình cầu xin tôi tiếp tục lừa gạt anh ta?
Tên đần này.
Tôi đẩy anh ta ngã lên giường, đè lên hung hăng hôn anh ta, vói tay vào trong quần áo anh ta vuốt ve, anh ta rất thích cách tôi thô bạo như vậy, rất nhanh đã chào cờ, tôi thăm dò xuống phía dưới, ẩm ướt dọa người.
Tôi hỏi anh ta: “Nơi này hơn một tháng không làm?”
Anh ta được tôi chạm vào thoải mái, lúc nói chuyện cũng vô cùng tình sắc, nói: “Không có, nhớ em chịu không nỗi, thẩm du hai lần.”
Tôi lại giúp anh ta thẩm du vài cái, hun hun anh ta, nói: “Muốn chịch em không?”
Mắt anh ta vốn đang khép hờ, đột nhiên mở to mắt, vẻ mặt không thể tin nhìn tôi. (Tiểu Tạ xác định tình cảm nên sửa ‘tôi’ thành ’em’)
Tôi cũng không phải đang trêu chọc anh ta, vô cùng xác định hỏi: “Có muốn không?”
Anh ta nuốt nước miếng một cái, nói: “Muốn.”
Tôi lật người nằm sang bên cạnh, nói: “Anh tới.”
Anh ta do dự một lát mới trở mình nằm trên người tôi, tôi đè gáy của anh ta xuống hôn sâu, cảm giác được thân thể và lưỡi của anh ta đều căng cứng.
Tôi cố ý nói: “Cho anh chịch anh lại không dám?”
Anh ta quả nhiên bị kích, trả lời: “Ai nói anh không dám?”
Anh ta ở trên mông tôi sờ soạng vài cái, mới chậm rãi mò tới chỗ kia.
Động tác của anh ta rất nhẹ, chỉ dùng tay ở bên ngoài nhẹ nhàng xoa tới xoa lui, thủy chung không có cắm vào.
Mới đầu cảm giác còn có chút kỳ quái, tôi lại nghi ngờ có khi nào mình vẫn không thể chấp nhận được, nhưng khi nghĩ đến đối phương là anh ta, lại giống như không có gì là không thể.
Anh ta thử thăm dò nhìn tôi, tôi cũng nhìn anh ta cười cười, đợi ngón tay anh ta tiến vào khuếch trương.
Anh ta lại ngừng lại, ép thân thể xuống ôm chặt tôi, mặt chôn ở trên vai tôi, nói: “Em thật sự yêu anh?”
Tôi vòng tay ôm lại, nói : “Thật sự.”
Anh nói: “Anh không tin, em là đồ vuốt mông ngựa.”
Tôi nói: “Không tin thì không tin, anh khóc cái gì?”
Anh ta mắng: “Khóc mẹ em, em là đồ ngu, đồ nịnh hót, đồ tâm cơ boy, ông muốn chịch chết em.”
Anh ta vừa mắng vừa cắn tôi, trong miệng nói muốn chịch chết tôi, dịch ở trong mông lại theo chân chảy xuống.
Tôi cảm nhận được, người cũng cứng ngắc, nhưng lại không nhúc nhích, nghĩ thầm đã nói là cho anh ta chịch mình rồi.
Kết quả anh ta càng cắn càng dùng sức, còn nổi giận nói: “Con mẹ nó em còn không mau vào? Ngứa muốn chết rồi.”
Hơn một tháng không làm, anh ta chẳng những ra nhanh, mà rên rỉ so trước kia càng phóng đãng hơn ba phần.
Lúc làm xong, tôi hỏi anh ta : “Em cho anh sờ thoải mái, anh ra ngoài sẽ không sờ người khác?”
Anh ta rầm rì nói: “Không sờ, có em rồi ai thèm bọn họ.”
Tôi cầm lấy tay của anh ta đặt lên người mình, anh ta vui cười tít mắt, sờ từ mặt sờ đến đầu ngón chân.
Tôi nghĩ có lẽ tôi đã bị tình dục làm cho bất tỉnh nhân sự, thầm nghĩ, cho dù anh ta là tên đần, là Teddy hay động dục, vậy thì sao, dù sao tất cả đều là của tôi, ở đâu cũng là của tôi.
31 tháng 12, nhóm chúng tôi tham gia một buổi hòa nhạc của một đài truyền hình, Leo lâu ngày không lộ diện chính thức trở về đơn vị, hợp thể cùng toàn bộ thành viên.
Màn biểu diễn kết thúc, lúc đi xuống đài, anh ta chạy đến bên cạnh tôi, nắm tay tôi kéo tôi đi.
Tôi nói: “Anh làm gì vậy?”
Anh ta nghênh ngang kiêu ngạo đáp: “Fans nói chúng ta không có cảm giác CP, anh sẽ cho bọn biết cái gì gọi là xứng đôi.”
Còn muốn show ân ái với fans, thật ngây thơ, tôi một bên bị lôi đi một bên muốn chịch chết anh ta.
Có một nữ nghệ sĩ đi ngang qua chào hỏi chúng tôi, mặc lễ phục trễ ngực, vừa trắng vừa to.
Người ta đi xa rồi anh ta mới thu hồi tầm mắt, tôi liếc mắt nhìn anh ta.
Anh ta vẻ mặt vô tội nói: “Nhìn cũng không được sao?”
Tôi mặc kệ anh ta, xoay người bỏ đi.
Anh ta đuổi theo, cười hì hì hỏi: “Tháng hai có một show thực tế, em có muốn làm thành viên cố định không?
. : . Toàn Văn Hoàn . : .