*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thấy Lục Tầm đi vào, Tiểu Vũ lập tức thả Liễu Chanh, vung vẩy chạy ra đón Lục Tầm.
"Lục thúc thúc," Cậu ta điềm đạm đáng yêu kêu: "Chuyện là em trở về nước muốn gặp ngài, ngài không muốn gặp em cứ việc nói thẳng, còn phải gọi thứ gì ra đây?" Vừa nói chuyện vừa cố ý vô tình đụng chạm vào người Lục Tầm.
Lục Tầm không biến sắc trốn ra, cười nói: "Trở về là tốt, hôm nay chắc là có chút hiểu lầm, không bằng hôm nay cả tôi cùng Liễu Chanh mời cậu ăn cơm, đón gió cho cậu?"
Lục Tầm vừa nhìn đã hiểu chuyện gì, nhưng hắn không ngờ Liễu Chanh sẽ làm như vậy, trong lòng vừa tức vừa hơi hơi đắc ý, nhưng bên ngoài vẫn muốn nhân nhượng cho yên chuyện, dù sao đây là cái chuyện gì chứ?
Không nghĩ tới Tiểu Vũ không thèm xuống bậc thang hắn bắc, thằng nhóc xui xẻo này có lẽ đã đánh giá sai cân nặng Liễu Chanh trong lòng Lục Tầm. Cậu ta liếc Liễu Chanh một cái, lên giọng: "Thực ra em sao cũng được, nhưng Liễu Chanh không cho Lục tổng lời xin lỗi sao? Cậu không thể thấy Lục tổng khoan dung tốt tính liền xâm phạm riêng tư của người ta, tự tiện hẹn bạn bè người ta đi." cậu ta hơi dừng, dài giọng nói: "Nói cho cùng, Lục tổng là cái gì của cậu đâu? Cậu có cái quyền này sao?"
Liễu Chanh như không nghe thấy gì, từ khi Lục Tầm vào, cậu cũng nhìn hắn, không nói gì.
Lúc này Lục Tầm cũng nhìn cậu, hơi nheo mắt, muốn từ tròng mắt đen nhánh kia thẳng tiến vào trong lòng cậu. Hắn cũng cảm thấy kì quái, lần đầu gặp gỡ, Liễu Chanh cho người ta cảm giác dễ dàng nhìn thấu, sau khi tiếp xúc nhiều hơn, sẽ cảm thấy cậu bé này như một dòng sông nhỏ trong veo nhưng ôm trong mình nhiều đá ngầm, thủy tảo, lúc nào cũng có thể cho người ta kinh hỉ, đương nhiên cũng có thể là kinh hãi.
Lục Tầm thở dài trong lòng, thừa nhận mình bị dòng sông nhỏ không sâu này vây khốn, hắn nhoẻn miệng cười với Tiểu Vũ, khách khí nói: "Đúng rồi, trách tôi không chính thức giới thiệu cho cậu," hắn đi đến bên cạnh Liễu Chanh, tự nhiên kề sát vai cậu, "Đây là Liễu Chanh, chúng tôi đang giao du, là do tôi nhất thời sơ sót, chưa nói với cậu ấy chuyện chúng ta lúc trước, để cậu ấy hiểu nhầm. Thực sự rất xin lỗi."
Nụ cười khinh bỉ đông cứng trên mặt Tiểu Vũ, sau khi xấu hổ, đầu óc xoay chuyển, cái gì gọi là "đang giao du"? Chẳng lẽ Lục Tầm lãng tử quay đầu triệt để thay đổi rồi à?
Tiểu Vũ vẫn có chút thông minh, nghe xong lời này cũng biết mình còn dây dưa sẽ không có kết quả tốt, hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, cậu ta miễn cưỡng cười: "Vậy chúc mừng Lục tổng, bữa cơm chúng ta để hôm nào vậy, tôi còn có chút việc không quấy rầy hai vị." Tiểu Vũ gật gật với Lục Tầm, bước nhanh ra cửa, lúc sắp ra ngoài lại quay đầu lại, chỉ chỉ Liễu Chanh, nói với Lục Tầm: "Lục thúc thúc ngài thật là lòng dạ rộng rãi, nếu bạn trai em làm chuyện mờ ám này sau lưng em, em nhất định tức chết luôn."
Liễu Chanh liếc cậu ta, mỉm cười nhắc nhở: "Bạn trai? Hẳn là bạn gái chứ nhỉ."
Tiểu Vũ sững sờ, vẻ mặt đặc sắc cực kỳ, cậu ta hừ một tiếng trong lỗ mũi, quay đầu đi mất.
Tiểu Vũ vừa đi, sắc mặt Lục Tầm liền trầm xuống, hắn thả Liễu Chanh ra, đưa tay hơi nhấc cằm của cậu lên: "Liễu Chanh, em giải thích cho tôi chuyện ngày hôm nay là gì thế này?"
Liễu Chanh nhìn thẳng mắt Lục Tầm, từng chữ từng chữ nói: "Nếu như tôi chọc anh tức giận, tôi liền xin lỗi, nếu như anh không muốn thấy tôi, giờ tôi đi." Cậu nói xong liền tránh khỏi tay Lục Tầm, quơ lấy ba lô từ trên ghế bên cạnh đi ra cửa.
Lục Tầm cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, nhìn lén di động tôi rồi chơi trò trẻ con vặt này, vậy mà em còn có vẻ rất có lý?
"Em đi đâu thế?!" Lục Tầm bước nhanh, trực tiếp xách cổ áo sau của Liễu Chanh ra cửa, không nói không rằng nhét cậu vào trong xe.
"Về nhà." Hắn nói với lão Hồ tài xế, sau đó mạnh mẽ ép Liễu Chanh vào trong ngực.
Liễu Chanh đẩy một hồi không tác dụng, liền nhận mệnh tựa trong lồng ngực quen thuộc này, hai người trong buồng xe ấm áo trầm mặc ôm nhau, ngoài cửa xe tuyết bay lả tả, hẳn là đợt tuyết cuối cùng của mùa đông năm nay.
Sau khi về đến nhà, Liễu Chanh yên lặng theo Lục Tầm lên lầu, bước chân Lục Tầm rất nhanh, tiếng mở cửa rất mạnh, một câu cũng không nói với Liễu Chanh.
Liễu Chanh vào cửa, Lục Tầm mặc kệ cậu, đi thẳng vào phòng khách, Liễu Chanh liền yên lặng đứng trong bóng tối trước huyền quan, hạ mắt nhìn mũi chân.
Qua mười mấy phút, trong thời gian này có tiếng Lục Tầm thay quần áo, mở cửa tủ lạnh, leng keng trong bếp, Liễu Chanh không biết hắn đang làm gì, cũng không dám vào xem, trong lòng cậu có ngàn lời vạn chữ, lại tựa như trắng xóa chẳng có gì, không biết có phải để giảm bớt lo lắng không cách nào nói ra, Liễu Chanh cúi đầu, bắt đầu dùng móng tay từng chút từng chút bấm vào trong lòng bàn tay, gặp phải vết sẹo hoặc chỗ có nhiều da chết lồi lõm, cậu nhiều lần bấm rồi lại cậy, đau đớn như có hiệu quả trấn tĩnh kỳ diệu, cậu chậm rãi thở ra một hơi, ngẩng đầu lên----
Lục Tầm không biết từ lúc nào đứng trước mặt cậu, mặc đồ ở nhà, bên ngoài còn có một cái tạp dề không vừa người lắm, trên mặt Lục Tầm phức tạp, tức giận dần mai danh ẩn tích, thay vào đó là bất đắc dĩ cùng thương tiếc.
Hắn lại một lần nữa cảm thấy bản thân thật "không tiền đồ", lẽ ra dù là bạn đời hợp pháp, Liễu Chanh làm vậy cũng thật sự là quá mức, huống chi hai người đang là quan hệ này. Lục Tầm vừa còn muốn cho Liễu Chanh một bài học, nhưng bây giờ thấy cậu tội nghiệp đứng góc tường không dám vào nhà, một mình đứng đó bấm ngón tay, thì giận gì cũng lui hết.
Hắn bừng tỉnh nhận ra, Liễu Chanh chỉ là không có cảm giác an toàn, bị mẹ ruột đối xử như vậy, đặt trên người ai cũng khó có cảm giác an toàn đi?
Lúc này, lò vi sóng "đinh" một tiếng, Lục Tầm yên lặng thở dài, rốt cục mở miệng với Liễu Chanh: "Đứng đây làm gì? Đi vào đi."
Liễu Chanh nhìn hắn, đi vào trong nhà.
Lục Tầm xoay người từ trong bếp bưng ra một bát to nóng hổi, bày bày trên bàn ăn, trong giọng vẫn có chút tức giận: "Gọi cả một bàn lớn đồ ăn, một món cũng chưa ăn đúng không?! Dù sao cũng không phải em trả tiền đúng không?" Hắn kéo ghế tựa ngồi xuống, hai tay khoanh trước ngực: "Lại đây ăn, tôi không làm những thứ khác, thiếu gia em xem có ăn
được không?"
Khóe miệng Liễu Chanh hơi giật giật, cậu rón rén đi tới, thấy trên bàn đặt một bát bánh trứng(*) rất nộn, mặt trên rưới tương cùng dầu vừng, còn thả thêm ít jambon.
"....." Liễu Chanh ngồi xuống, cầm thìa chọc chọc bánh, chọc nát một nửa, mới khó khăn nói một câu: "Cảm tạ."
Lục Tầm khịt mũi.
Liễu Chanh đâm nát nốt nửa còn lại, nói thêm một câu: "Xin lỗi."
Lục Tầm hơi nhướng mày: "Xin lỗi là xong rồi? Có thành ý hay không?"
Liễu Chanh hơi cau mày, thử vươn người sang muốn biểu đạt thành ý của cậu. Lục Tầm lại duỗi một ngón tay chặn lại đôi môi hơi nhướng lên của cậu.
"Tôi nói "thành", là thẳng thắn thành khẩn, có thể nói cho tôi nghe một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao mẹ em lại đánh em, tôi muốn hiểu em rõ hơn." Lục Tầm nhìn thẳng mắt Liễu Chanh, tôi muốn hiểu em rõ, tôi muốn bảo vệ em.
Lông mi Liễu Chanh thật dài hơi rung động, hắn cúi đầu từng chút từng chút ăn chén canh trứng bị mình chọc nát kia, Lục Tầm cũng không giục, yên tĩnh ngồi cạnh.
Cuối cùng Liễu Chanh ăn hết bát bánh trứng, cậu liếm môi dưới, nói với Lục Tầm: "Mẹ tôi cảm thấy tôi hại chết ba ba, tôi khi còn bé không biết điều, quấy đòi ba đi ra ngoài mua đồ mới xảy ra tai nạn xe. " Con mắt của cậu dưới ánh đèn vàng ấm áp lấp lánh ánh sáng, đáy mắt là một tầng nước nhàn nhạt, Liễu Chanh thờ ơ cười cười: "Hai năm qua tình hình bà không ổn lắm, ít khi tỉnh táo, không thể đánh tôi nữa rồi... Chỉ thế thôi, đừng hỏi."
Lục Tầm còn muốn nói gì đó, Liễu Chanh đã cầm bát đi vào bếp. Đừng hỏi, hỏi tiếp muốn tôi trả lời ra sao? Nói cho anh biết lòng tôi âm u, trăm phương ngàn kế tới gần anh là có mục đích khác sao?
Tuy rằng đến giờ, chính bản thân Liễu Chanh cũng không xác định, mục đích này rốt cuộc là gì?
Kết quả tối hôm đó, Liễu Chanh vẫn gọi cho dì Mai, nói cậu "bận rộn công việc", không về được.
Liễu Chanh vùi trong chăn chơi game, cửa phòng ngủ khép hờ. Cậu nghe thấy Lục Tầm tắm xong, hình như lại vào bếp, cậu vểnh tai nghe động tĩnh bên ngoài, qua chừng hai phút, mơ hồ nghe một tiếng "đinh", chắc là lò vi sóng.
".....?" Tuy rằng bánh trứng kia ăn rất ngon, nhưng tôi thật sự no rồi a.
Liễu Chanh nghe tiếng bước chân của Lục Tầm lại gần, vội vàng vùi đầu vào chơi game.
"Cho em cái này." Lục Tầm quỳ một gối trên giường, xoa xoa đầu Liễu Chanh, đưa cho cậu một thứ hình tròn.
"Đây là "Túi Đậu Đỏ(*)"," Lục Tầm cười bảo: "Tôi về nhà cũ của cha tôi tìm dì làm, khi còn bé dạ dày hay đau, mẹ tôi làm cho tôi cái này ấm dạ dày. Đặt trong lò vi sóng hai phút, có thể giữ nóng rất lâu, em thử xem, một lúc nữa là tay hết lạnh."
Liễu Chanh nâng túi đậu đỏ đặt dưới mũi ngửi ngửi, hạt đậu được sao nóng thơm ngát, mùi thơm này tiến vào thân thể, nhanh chóng chườm nóng từng lỗ chân lông.
"Cảm ơn Lục tiên sinh..." Giọng của Liễu Chanh khó nhận ra một chút run rẩy nho nhỏ, cậu bao chặt vật ấm áp này trong lòng bàn tay.
"Tôi trở về nhà sẽ làm thêm cho em một cái đệm đậu đỏ, nằm lên trên càng thoải mái." Lục Tầm vỗ vỗ mặt cậu, hơi đắc ý nói: "Cái này không chỉ ấm tay chân, còn có thể xoa bóp, em muốn thử một chút không?"
Lục Tầm chớp chớp mắt với cậu, cầm lấy túi đậu đỏ, lại nắm tay cậu, tay Liễu Chanh đã bớt lạnh.
Lục Tầm đẩy Liễu Chanh nằm xuống, dịu dàng lật cậu lại, vén áo cậu, đặt túi đậu đỏ lên tấm lưng bóng loáng, nhẹ nhàng đấm.
Cảm giác giống một quả bóng massage(*) nóng hổi, xua tan lạnh giá, gỡ đi căng thẳng và uể oải trong người.
Liễu Chanh thả lỏng, hơi híp mắt, hô hấp đều đều, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể chìm vào giấc mộng trầm trầm ngọt ngào.
"Không cho ngủ." Một tay khác của Lục Tầm bắt đầu tác oai tác quái trên người Liễu Chanh, theo cột sống của cậu trượt xuống nhẹ nhàng xoa xoa, giống như đang vuốt lông một con mèo lớn, hắn ghé sát bên tai cậu, nhẹ giọng dụ dỗ: "Em không phải phải xin lỗi sao? Thành ý đây?"
Bên tai Liễu Chanh mẫn cảm bị hơi thở ôn hòa dán sát, trong đầu lại như có một cơn gió xuân thổi qua thức tỉnh vạn vật.
Cậu nghiêng đầu, nhắm mắt, hôn lên môi Lục Tầm.
(*) Bánh trứng 蛋羹: Egg tart(?)
(*) Túi đậu đỏ (Hồng đậu túi): Do bác sĩ Đài Loan Trương Chiêu Hán dùng nhiều loại vật liệu nhiều lần nghiên cứu mà thành. Trong túi vải có đậu đỏ, sau khi cuộn lại và đun nóng bằng lò vi sóng có tác dụng như túi sưởi, hơn nữa có thể giảm đau bắp cơ, có hiệu quả an thần.
(*) Bóng massage: