“Strength lies in differences,
Not in similarities”
- Stephen R.
Covey
“Sức mạnh nằm trong sự khác biệt chứ không phải trong sự tương đồng”
- Stephen Richards Covey, tác giả của ‘The 7 habits for highly effective people’
Ông mặt trời mang theo những tia nắng ấm áp cuối cùng đi khuất vào ngọn đồi nhấp nhô phía cuối tầm mắt, nhường chổ cho nữ thần mặt trăng, người vẫn luôn khoác trên mình một chiếc váy dạ hội đen tuyền điểm xuyến trăm ngàn trân ngọc lấp lánh, ngân nga những khúc sáo đêm lạnh buốt.
Rất nhiều người dân của trấn Bạch Điêu, cả Hán lẫn Hồ, đều tin rằng ở phương Tây có một mảnh thảo nguyên rộng lớn bằng phẳng xanh tươi không bao giờ có đông giá.
Nơi ấy là chiếc giường ngủ của Trường Sinh Thiên, cũng là nơi có bầy thiên mã cư ngụ.
Thỉnh thoảng sẽ có chút thiên mã nhỏ tuổi ham chơi đi lạc ra ngoài rồi không tìm được đường về nên buộc phải ở chung với giống ngựa phàm, con cháu của chúng nó chính là giống ngựa Tây Vực cực kỳ khỏe mạnh, xinh đẹp, vừa chạy nhanh lại dẻo dai bền sức bởi vì mang trong mình dòng máu ngựa thần.
Về phần nữ thần mặt trăng, ấy là một thiên nữ thật xinh đẹp lại có tài thổi sáo hát ca, là niềm khát khao, là mục tiêu hướng tới của tất cả con gái thảo nguyên.
Rất nhiều cô gái chỉ mong ngóng có được một chiếc váy giống như nàng, để được nhảy cùng người trong mộng vào đêm hội hè, thổi cho chàng nghe những khúc sao nhạc êm tai đưa hai người vào chốn thần tiên.
Một cô gái mang trong mình vẻ đẹp của mặt trăng như vậy cũng là nổi xuân lòng của cánh thanh thiếu niên con trai mới lớn trên đồng cỏ bao la.
Những câu chuyện cổ, chuyện nay cứ thế được truyền tai nhau từ đời này sang đời khác bên đống lửa bập bùng dưới sự phù hộ của ánh trăng bạc.
Đó là cách mà người dân thảo nguyên giáo dục con cháu về phong tục, tập quán và tín ngưỡng của tổ tiên, bởi họ không có chữ viết thống nhất, cũng không có tre trúc hay giấy bút như người Trung Nguyên.
Hoàng Hùng đang vừa ngồi huơ tay sưởi chân bên đống lửa theo hướng dẫn của A Bố, vừa nghe chàng thiếu niên này hí hửng kể chuyện cưỡi ngựa rong ruổi dưới trời xanh.
A Bố là một thiếu niên người Hán mang trong mình khát khao thảo nguyên.
Mồ côi cả cha lẫn mẹ từ khi còn tấm bé, A Bố được trấn trưởng Hồ Ca nhận nuôi bởi cha của hắn chính là người đã hy sinh để bảo vệ Hồ Ca thoát khỏi vọng vây của bọn cướp.
Tuy chỉ khoảng 15-16 tuổi nhưng A Bố lại cao to khỏe mạnh như người trưởng thành, được Hồ Ca giới thiệu là đệ nhất dũng sĩ của trấn Bạch Điêu cũng như khu vực gần trăm dặm quanh đây.
Theo lời kể của A Bố thì từ năm 11 tuổi hắn đã chính tay đâm chết kẻ thù giết cha mẹ khi toán cướp này tấn công trấn Bạch Điêu, từ đó đến nay hắn vẫn thường một mình đánh đuổi đám tặc phỉ dám xâm phạm vùng này, quả là một người gan góc dũng cảm.
Bởi vì vóc người lại thêm bố nuôi là Hồ Ca, nên người dân trong vùng này đều kính nể gọi A Bố là Bố Hồ hoặc Hồ Bố, nghĩa là chàng Hồ cao lớn nhất hay chàng Hồ mạnh mẽ nhất.
Người con gái thảo nguyên nào trong vùng cũng thích hắn, đặc biệt là con gái trong trấn Bạch Điêu, chỉ có điều, trong lòng A Bố đã một ‘mặt trăng’ rồi!
Thái Ung cũng đang ở tư thế tương tự với Hoàng Hùng, chỉ khác là bên cạnh hắn không phải một thiếu niên hùng dũng như A Bố mà là một trung niên mang hai dòng máu Hồ Hán có tên Hán là Kiều Vỹ, tên Hung Nô là Tiêu Vỹ (P/s: Ai đọc Thiên Long thì hiểu).
A Bố và Tiêu Vỹ đều là hai cánh tay đắc lực của Hồ Ca, người còn đang tiếp chuyện Vệ Trang, nói về trời đất trăng gió thi thoảng lại đá sang ngựa lương muối tiền.
Đám người lục quái và tùy tùng của Vệ Trang ăn uống no nê rồi cũng tham gia vào những cuộc vui nhảy múa hát ca của dân trấn bên đống lửa.
Tiếng vi vu như sáo trúc ngân nga của gió đêm lạnh buốt cùng hơi ấm tỏa ra từ ánh hồng như những vòng tay vô hình ôm ấp những con người xa lạ lại gần với nhau.
Với nhịp điệu hoan hỷ tăng dần cùng bầu không khí ấm cúng theo một cách hoàn toàn mới lạ, hai thầy trò Thái-Hoàng cũng dần dần rời xa cái tư duy lý trí muốn tìm tòi, phân tích, mà chuyển sang một hình thức học tập nguyên thủy và bản năng nhất của sinh vật, đó là hòa nhập.
Chỉ có duy nhất Đồng Uyên đang đứng lặng người nhìn về hướng Đông Bắc, trực giác của một tông sư võ học cùng với kinh nghiệm lưu lạc giang hồ nhiều năm để cho ông có cảm giác rằng sắp có chuyện xảy ra.
Theo lời của trấn trưởng Hồ Ca thì số lượng thương đội qua nơi này năm nay giảm hẳn so với năm trước, bởi vậy gặp được nhóm người Hoàng Hùng hắn mới mừng húm mà đi ra tận xa tự mình nghênh đón.
Năm nay thiên tai nhiều, Hoàng Hà đảo dòng càng khiến cho thương lộ bị mắc kẹt hơn tháng, rất nhiều thương buôn đành bỏ hẵn chuyến hàng năm nay vì sợ không kịp trở về.
Năm trước thì tuyết lớn, súc vật chết nhiều, các tộc đều không đổi được bao nhiều lương muối tích trữ, dùng một năm đến nay đã gần cạn, lại không có tiếp tế thì khó mà qua mùa đông tới.
Trấn Bạch Điêu đã rất gần đất Hán mà còn như vậy, huống hồ là những bộ tộc ở xa nơi phương Bắc, nhất là Tiên Ty.
Tiên Ty Thiền Vu Đàn Thạch Hòe mặc dù có khuynh hướng thân Hán, mỗi lần có cần đều là ‘binh lâm thành hạ’ lấy lễ xin lương rồi về, thế nhưng hắn đã rất già, đám thuộc hạ đã bắt đầu có dấu hiện tan đàn xẻ nghé, triều đình hiện giờ cũng không có dư lực để cung phụng hay dọa lui người Tiên Ty.
Đồng Uyên chỉ hy vọng thương lộ có thể nhanh chóng phục hồi để hòa hoãn thế cục, nếu không thì chiến tranh chỉ sợ không xa.
Người luôn cảnh giác, cẩn thận như Hoàng Hùng cũng đã hoàn toàn dung nhập vào sự an bình của đêm đẹp trên thảo nguyên, không hề hay biết rằng một bộ lạc nhỏ ở cách nơi đây gần trăm dặm về phía Đông Bắc vừa mới đổi chủ.
Những chủ nhân củ hoặc đã hồn lìa khỏi xác hoặc đang kêu la rên khóc.
Những chủ nhân mới thì đang cười ha hả chuẫn bị ‘nhấm nháp’ những thứ mà chủ nhân củ để lại, bao gồm cả một bộ phận chủ nhân củ.
“Suyyy! Ngựa tốt.
Hiếm thấy hiếm thấy”
“Tướng quân thật là thần uy thiên tướng.
Cưỡi ngựa Tiên Ty cũng giỏi mà cưỡi ngựa Hung Nô cũng giỏi”
“Há há há! Vậy sao”
Một tay ôm bụng thỏa mãn hướng về căn lều có tiếng một bày phụ nữ đang than khóc, một tay vân vê mấy cọng râu quai nón nhuốm màu đỏ tía, gã nam cao lớn vừa nghe đám thuộc hạ tán dương thì liền cười vang ha hả.
Thế nhưng đáp lại hắn lại là những tiếng lộc cộc từ xa vang lại cùng tiếng la lớn:
“Xích Tu! Tên khốn nhà ngươi!
Thì ra ngươi không ngăn cản ta đi truy đuổi đám hèn nhát kia chính là để ngươi có thể ăn chơi hưởng lộc trước có phải không?
Ngươi trả lời đi!
Hôm nay ta phải nói chuyện cho ra lẽ.
Nếu ngươi không giải thích được thì chớ có trách ta.
Nói đi!”
Người đến là một thanh niên người Hồ trẻ tuổi chỉ chừng 18-20 là cùng, ăn mặc kiểu cách có 8-9 phần phong cách người Hán, dẫn đầu một toán người ngựa đều là trang bị xịn sòi như quân đội chính quy, song đều ít nhiều mang thương tật băng bó các nơi, sắc mặt có phần xanh xao.
Xích Tu nhìn tên thiếu niên mặt búng ra sửa đang bị băng bó nơi vai kia thầm nghĩ: “Phế vật! Có một chuyện truy đuổi kẻ bỏ chạy cũng làm không xong còn đổ lỗi cho bổn tướng quân.
Lão Thiền Vu một đời anh minh mà con cháu lại có hạng vô dụng như ngươi”
Nghĩ thì như thế nhưng Xích Tu lại bày ra một bộ mặt ân cần hỏi han:
“Tiểu Thiền Vu của tộc ta! Thiền Vu tương lai của tộc ta!
Xích Tu vẫn luôn tôn kính ngài có Trường Sinh Thiên làm chứng.
Xích Tu cũng là lo lắng đám người Hung Nô xảo trá này bày cạm bẩy trong trấn nên mới khuyên ngài đi truy bắt những kẻ bỏ chạy kia.
Ngài không biết đấy thôi, ta … ba láp ba xàm hí ha hí hửng”
Thanh niên nọ nghe vào mấy lời ngọt tai liền nguôi ngoai xưng huynh gọi đệ với Xích Tu ngay:
“Haizz! Xích Tu huynh à!
Chúng ta đều bị bọn chúng lừa!
Lực lượng trong trấn mà huynh đối mặt mới là nghi binh đấy, đám người bỏ chạy kia tuy hèn nhát nhưng toàn là kẻ có thể đánh.
Ta cũng bị bắn trúng vai, tuy không đau lắm nhưng thật là mất mặt.
Nếu mà bắt được bọn chúng thì ta tất không tha.
Quyết định như vầy đi, sáng mai Xích Tu huynh liền cùng ta đi truy bắt bọn chúng”
Xích Tu trong ruột thì kêu to “Xốc nổi tham công lại ngu ngốc kém cỏi chẵng ai bằng”, ngoài mặt thì do dự nói:
“Bây giờ bọn chúng rời đi gọi cứu viện, những bộ lạc khác chẵng mấy chốc sẽ biết, chỉ sợ quân Hung Nô rất nhanh liền tập kết lại.
Hay là …”
Lời còn chưa dứt thì thanh niên nọ lại chặn mồm:
“Xích Tu huynh không cần lo.
Mấy cái bộ lạc nho nhỏ mà thôi!
Sao có thể chống lại chúng ta.
Cho dù các bộ lạc trăm dặm quanh đây hợp sức lại cũng chỉ là trứng chọi đá mà thôi!”
Xích Tu nhăn mặt lo lắng:
“Còn có Hung Nô Vương Đình a”
Thanh niên nọ nghe thế cười há há khinh bỉ:
“Hung Nô Vương Đình!
Tên hèn nhát luồn cuối dưới chân Hán Đế kia có tư cách gì xưng thiền vu.
Chân chính thảo nguyên hùng chủ là ông của ta, Đàn Thạch Hòe.
Tiên Ty mới là chủ của Thảo Nguyên, là thảo nguyên thiên lang.
Hung Nô vẫn là an phận làm chó giữ nhà của người Hán đi.
Hahaha!”
Xích Tu nghe vậy không dám trả lời nhưng trong ruột thì đã rối lạnh:
“Ngựa non háu đá!
Kiêu căng ngu ngốc!
Cũng không biết ai cho mài tự tin như vậy.
Lão thiền vu đã bảy tám chục tuổi, không còn mấy năm sống.
Hung Nô thiền vu lại chính độ trung niên, bọn họ còn có người Hán ở sau lưng.
Hai tộc nếu thật đánh lên thì ngươi sẽ là cái đầu tiên bị giết tế cờ để bình lửa giận của người Hung Nô đó ngươi có biết không.
Sao ta lại ngu ngốc đi theo tên này hả Trường Sinh Thiên?!!”
Nghĩ thế Xích Tu liền quyết định ngày mai đánh quả chót rồi rồi giả đò trọng thương tìm cớ chạy trước.
Chỉ là Xích Tu vừa mới bắt đầu suy tính kế hoạch thì:
“Ai u! Đau!
Thôi thôi không ổn!
Xích Tu huynh a, hay là mai tạm nghỉ một ngày.
Mốt rồi đuổi, mốt rồi đuổi!”
Xích Tu nghe thế trong tâm liền nổi lên cảm xúc muốn giết người: ‘Ngươi đây là chừa thời gian cho địch nhân tập hợp a.
Muốn chết sao không đập đầu vào mông ngựa mà chết đi chứ kéo theo ta làm gì?’
Nghĩ thế Xích Tu còn liếc về phía căn lều đang kêu khóc gần đó rồi bực mình đá mông tên thuộc hạ bên cạnh:
“Không thấy Tiểu Thiền Vu đang mệt cần nghỉ ngơi sao!
Bảo bọn nô tỳ kia im mồm đi!”
Trong sự ngây ngốc của bọn thuộc hạ, Xích Tu bỏ đi con lầm bầm:
“Mất hết cả hứng!”
Gần nửa đêm, trấn Bạch Điêu nổi đuốc thức giấc đón tin cầu cứu.
Sau một hồi thương thảo không có kết quả, Hồ Ca và Tiêu Vỹ đang xoa trán suy tính thì A Bố nổi giận hét to:
“Nghĩ cho lắm có thể làm được cái gì?
Sợ thì lui đi!
Ta đi một mình!
Đợi hai người nghĩ xong thì nàng sớm chết rồi”
Tiếng hét của A Bố còn chưa được hai vị trấn trưởng, trấn phó đáp lại thì đã chiêu đến vài vị khách không mời:
“A Bố huynh! Nửa đêm nửa hôm hét toáng cái gì?”
Hồ Ca nghe thế vội đi ra khỏi lều trướng ngăn đón:
“Chư vị! Chúng ta đang bàn việc riêng của bộ lạc.
Xin chớ xen vào!”
“Xin lỗi trấn trưởng vì sự đường đột này”
Đáp lại thái độ cường ngạnh nửa vời của Hồ Ca là một cử chỉ xin lỗi mà Hoàng Hùng học được trong bữa tiệc ban tối cùng với một cái lắc đầu:
“Nhưng lời của trấn trưởng sai rồi!
Lời kêu cứu của vị kỵ binh xông vào trấn ban nãy chúng ta cũng có nghe được.
Nếu như quân Tiên Ty đã ở gần như vậy thì phạm vi mấy trăm dặm quanh đây đều không an toàn.
Cho nên đây không chỉ là chuyện của trấn Bạch Điêu mà cũng là chuyện của chúng ta”
Hồ Ca nhìn Hoàng Hùng nghĩ thầm: ‘Đây chính là tiểu tử trong lời A Bố sao.
Xem ra cũng có chút bản sự’
Tuy vậy ông ta cũng không đồng ý ngay mà lại hướng ánh mắt về phía Vệ Trang và được đáp lại rằng:
“Hồ huynh! Chuyện đến nước này thì chúng ta đã cùng chung chiến tuyến.
Vẫn là cùng ngồi xuống đàm luận mới tốt.
Chỉ có đoàn kết lại mới càng có nhiều cơ hội.
Phân tán sẽ chỉ chết càng nhanh hơn”
Hồ Ca nghe được lời của Vệ Trang mới tạm yên tâm trong lòng bởi vì cho đến giờ thì Vệ Trang mới là thủ lãnh của đoàn lái buôn này, chỉ có lời nói của Vệ Trang mới đại diện được cho đoàn lái buôn.
Kỳ thực Hồ Ca cũng đã muốn đến việc hợp tác với Vệ Trang chỉ là còn chưa nghĩ ra mở lời như thế nào, những đoàn lái buôn thường thường đều mang theo thái độ ‘dĩ hòa vi quý’, bọn họ rất ít khi xía vào những chuyện như vầy, thà bỏ hết tài sản cũng sẽ không đánh nhau.
Vệ Trang ban đầu cũng không muốn dây dưa vào, nhưng Hoàng Hùng lại cho rằng đoàn người mình tách ra bỏ chạy mới là nguy hiểm nhất.
Bởi vì họ chẵng hề biết quân số cũng như vị trí chính xác của nhóm quân Tiên Ty kia nên căn bản không có cách nào để né tránh, mọi phương hướng đều không an toàn.
Trên thảo nguyên mênh mông này, nếu như gặp phải mấy trăm thậm chí mấy ngàn quân Tiên Ty, vậy thì chết chắc, cho dù Đồng Uyên, Từ Hoảng và lục quái hợp sức cũng chỉ cứu ra được Thái Ung và Hoàng Hùng là hết sức.
Còn có một vấn đề là không thể bài trừ khả năng quân Tiên Ty bị kẻ thù của Thái Ung mua chuộc, tức là mục đích bọn chúng đến đây chính là để truy sát Thái Ung.
Suy đi, nghĩ lại, chỉ có chủ động hợp tác đoàn kết với người địa phương cùng chống lại cường địch mới là lựa chọn khả quan sáng suốt nhất.
Tại trong màn trướng bàn luận một lúc không lâu thì mọi người lại trở ra, chỉ là lần này tất cả mọi người đều nhìn về phía Hoàng Hùng với ánh mắt khác thường, đặc biệt là Hồ Ca và A Bố.
Hồ Ca hiện giờ đã hiểu vì sao Vệ Trang là trưởng đoàn nhưng hắn vẫn luôn có cảm giác Vệ Trang không phải người chủ đạo: ‘Nếu A Bố có được một nửa trí tuệ của kẻ này thì ta đâu còn phải lo nghĩ gì nửa’.
Nghĩ rồi Hồ Ca lại nhìn con nuôi, cân nhắc xem có nên để A Bố đi theo đoàn người này một thời gian hay không, tiểu tử này vẫn thường nhảy nhót khắp nơi hỏi dò về chuyện sách vở nhưng nơi bé tý như trấn Bạch Điêu thì lấy đâu ra sách cho hắn.
A Bố thì lại vô cùng hướng tới cái gọi là binh pháp trong lời nói của Hoàng Hùng, hắn tuy sống chung với người Hồ từ nhỏ nhưng vẫn thường yêu thích khoe khoang muốn làm tướng quân hơn làm dũng sĩ, muốn học cách đánh thắng vạn người hơn là chém giết trăm người.
Ấy là vì cha mẹ hắn năm đó cũng đều có võ nghệ bàng thân, làm sao cuối cùng vẫn là mạnh không thắng đông, bị vây đến chết.
Khí trước hắn chính tay đâm chết kẻ thù, mặc dù mọi người đều nói hắn dũng mãnh, nhưng chỉ có A Bố biết hắn đơn thuần là may mắn.
Thủ lĩnh đảng cướp chủ quan, thấy hắn còn nhỏ mà khinh thường, tự mình đơn đấu muốn chọc tức hắn