Cáo lỗi hôm nay tâm trạng không tốt, hành văn hơi bị ngáo, viết xong đọc lại mà tưởng rằng chép từ đại cương ra.
Trong thư phòng của hoàng đế, Lưu Hoành lúc này đang khép lại đôi mắt, biểu lộ trên mặt trầm tĩnh như mặt nước ao tù không cá không tôm.
Hiển nhiên không phải ngủ gật, Lưu Hoành mà buồn ngủ thì hắn sẽ không còn ở trong thư phòng, tên này dù lập chí trung hưng nhưng còn chưa từ bỏ được thói quen hưởng thụ.
Chỉ là sự việc trên triều đường gần đây có chút khiến hắn đau đầu.
Không phải vấn đề Giang Nam.
Đám thế gia đều cho rằng Huyền Kính Ty đang hành động, mà Huyền Kính Ty lại là thế lực ngầm của Lưu Hoành, bọn họ chê cũng không được mà khen cũng chẵng xong, việc gì phải chọc tổ ong.
Cũng không phải vấn đề thảo nguyên.
Mặc dù các bộ lạc người hồ gia tăng cướp phá, các thủ lĩnh hào cường ở vùng biên giới tụ chúng làm loạn, nhưng xem chừng ai cũng biết được lăn ranh ở đâu, đều không muốn làm chim đầu đàn.
Vấn đề nằm ở ngay trong hậu cung.
Trong lúc Lưu Hoành phối hợp với Viên thị để đánh ván cờ ‘kỹ thuật in’ với những thế gia khác thì Hà thị lại bắt đầu ngồi không sinh chuyện.
Sự việc phải bắt đầu từ sau khi Vương Vinh mất, để tránh cho con trai mới sinh của nàng là Lưu Hiệp gặp độc thủ của Hà Hiền thì Lưu Hoành lập tức đem giao luôn đứa nhỏ cho Tả đạo nhân.
Ban đầu thì cũng không ai nói gì, bởi dù sao thì ngay cả thái tử Lưu Biện cũng được nuôi trong đạo am, thêm một hoàng tử nữa cũng thế, lúc ấy Lưu Hoành đang nổi đóa, đám thế gia đều sợ chó cắn càn nên hết thảy lựa chọn im lặng, về sau lại đến vụ Hồng Nghĩa đường rồi vụ kỹ thuật in, đâu có ai rãnh quản chi mấy chuyện không đâu.
Thế nhưng trong buổi triều hội vừa rồi thì Hà Tiến cùng một số vây cánh bổng dưng lấy đủ thứ lý do thiên hoa loạn trụy để rước một trong hai đứa nhỏ vào cung, đám thế gia không biết vì sao cực kỳ hợp rơ.
Lưu Hoành khi đó thẳng thừng đập ngai quát bảo:
“Chuyện nhà trẫm liên quan gì các ngươi!”
Nhưng chiêu này đương nhiên không thể dùng hoài được.
Lưu Hoành đang đau đầu suy nghĩ lý do vì sao đám thế gia lại hùa với Hà Tiến.
“Là muốn gây khó dễ cho trẫm sao?
Hay là chúng đã biết ta đang hợp tác với Viên thị?
Nếu vậy thì công kích thẳng Viên thị không khỏe hơn sao?
Chúng nên thừa biết rằng ta sẽ rất sẵn lòng ngồi nhìn Viên thị bị vùi dập.
Hoặc là đơn thuần muốn rước Biện nhi vào cung?
Chẵng lẽ chúng thật cho rằng có thể biến Biện nhi thành bù nhìn khi trẫm còn tại thế?
Haizz!
Rốt cục là vì sao đây!?”
Lưu Hoành hoàn toàn không nhận ra rằng lý do kỳ thực vô cùng đơn giản.
Đó là muốn khiến cho Lưu Hiệp chết bất đắc kỳ tử, từ đó đảm bảo vị thế của Lưu Biện.
Bọn người thế gia thừa biết rằng Lưu Hoành không có khả năng để cho Lưu Biện vào cung, sợ rằng họ sẽ bắt tay vào công cuộc tẩy não Lưu Biện.
Thế nhưng bọn người thế gia hoàn toàn không biết rằng mặc dù rất yêu quý Vương Vinh nhưng lý trí vẫn để cho Lưu Hoành kiên quyết lựa chọn Lưu Biện.
— QUẢNG CÁO —
Họ chỉ nhìn thấy Lưu Hoành quá đỗi nhung nhớ Vương Vinh, lại cực độ căm ghét Hà Hiền, thế rồi phỏng đoán rằng hoàng đế sớm muộn cũng có ý định phế thái tử Lưu Biện để lập con trai Vương Vinh.
Đám thế gia đương nhiên không nguyện ý nhìn thấy cảnh này, bọn họ mất bao nhiêu công sức để thẩm thấu vào Hà thị, nâng đỡ kéo bè cho Hà Tiến, hồi báo còn chưa nhìn thấy thì sao có thể quẳng gánh giữa chừng.
Càng quan trọng hơn là thế gia tự nhận rằng bọn họ hiểu rõ năng lực và tính cách của người nhà họ Hà, đợi sau này Lưu Biện nối ngôi, hoàn toàn có thể đem gia đình ngoại thích xuất thân mổ heo này xử lý gọn ghẽ.
Thế nhưng với Vương thị thì khác, mặc dù không có người nhà làm quan nhưng cũng là đời sau của danh môn, sở học trong nhà không ít, vừa có hiếu liêm lại có phú thương, nhân số còn rất đông, so với nhà họ Hà thì hơn hẵn.
So với một bên đã biết rõ đường đi nước bước và một bên là biến số khó dò thì thế gia hiển nhiên nghiêng về phía Lưu Biện.
Vậy là lý do vốn vô cùng đơn giãn nhưng bởi vì tư duy cố hữu khiến cho Lưu Hoành phớt lờ nó ngay từ đầu, hắn thậm chí còn chưa phong quan bái tước gì cho người nhà của Vương Vinh, làm sao lại nghĩ đến thế gia sẽ lo ngại một đứa bé thân cô thế cô như Lưu Hiệp kia chứ.
Có lẽ chính Vương Vinh cũng không ngờ rằng những lời trăn trối trước khi chết của nàng cũng không thể dập tắt được sự nghi kỵ của thế gia và Hà thị đối với con trai và gia tộc nàng.
“Vinh nhi!
Lẽ ra ta không nên nghe lời nàng.
Nếu như đám huynh đệ của nàng bây giờ làm đại quan trong triều thì tốt rồi.
Có thể thay Hiệp nhi cản đao của bọn họ.
Haizz!”
Lưu Hoành đang đau đầu than ngắn thở dài thì bổng có âm thanh của thái giam vang lên ngoài cửa:
“Bệ hạ!
Tả đạo trưởng đến!”
Lưu Hoành xoa trán, vuốt mũi lấy lại tinh thần, hắn có thể ra vẻ yếu thế trước mặt nhiều người, từ địch nhân cho đến những kẻ mới tới cầu cạnh như Hoàng Hùng, nhưng lại không muốn thuộc hạ thân cận cho rằng mình yếu kém.
Đây chính là lòng tự tôn của hoàng đế, hay nói cho đúng là của những người đứng đầu một thế lực.
Chỉ là hắn tính sai, Tả đạo nhân vừa bước vào phòng liền nhận ra vấn đề, cũng cực kỳ không cho Lưu Hoành mặt mũi, trực tiếp hỏi:
“Bệ hạ có chuyền gì mà thần sắc yếu kém vậy?”
Lưu Hoành nghẹn họng một giây, khéo léo đẩy đề tài:
“Ngươi đánh gãy giấc ngủ trưa của trẫm”
Tả đạo nhân nhìn ra phía cửa lúc này đã đóng kín, có điều hắn nhớ mang máng là trước khi đến đây thì chân trời phía Tây đã ráng đỏ.
Không để Tả đạo nhân lan man trong suy nghĩ lâu, Lưu Hoành hỏi xoắn:
“Lờ mờ cái gì thế!?
Có chuyện gì thì mau nói.
Trẫm buồn ngủ”
Tả đạo nhân chẵng hiểu ra sao nhưng hắn cũng lấy lại tinh thần nghiêm chỉnh nói:
“Bệ hạ!
Tin tức đến từ Kinh Châu”
Tả đạo nhân vừa nói vừa lấy trong ngực ra thư tín mật báo của Vũ quản gia đặt lên mặt bàn trước mặt Lưu Hoành.
Thế nhưng ngươi sau không thèm ngó tới một chữ, xua tay nói:
“Ngươi nói đi.
Ta buồn ngủ, không muốn đọc”
— QUẢNG CÁO —
Tả đạo nhân chớp chớp mắt rồi cùng thuận theo, trong lòng thầm hy vọng sớm thoát kiếp làm công, nếu không hắn rất có khả năng cả đời cũng không đắc đạo nổi:
“Dựa theo tình báo của chúng ta thì thế lực ngoài sáng của Ô Giang hội bị nhổ ước tính 3-4 thành.
Hoàng Hùng