Đặc biệt là Nguyễn Thiên.
Không ra chương mà các bạn ủng hộ nhiệt tình làm tác ngại quá!
“Đừng đánh giá một cuốn sách bằng bìa ngoài”
- Tác cũng không biết nguồn gốc câu này từ đâu, hầu như nền văn hóa nào cũng có câu tương tự, ví dụ như câu ‘đừng nhìn mặt mà bắt hình dong’ của Việt Nam ta.
- -------------
Tại một gian phòng kín ở phủ Tướng Quốc Tế Nam.
“Hoàng đặc sứ đến thăm không biết có việc gì?
Để tránh tai mắt dòm ngó, Tháo không thể đón tiếp từ xa.
Thật là thất kính!
Mong Hoàng đặc sứ thứ lỗi!”
- Tào Tháo vừa rót trà xong bổng đứng thẳng dậy, cung kính cúi chào thiếu niên trẻ tuổi trước mặt, hai tay nâng lên chén trà cao qua lưng, tựa như thuộc cấp làm sai xin nhận lỗi trước mặt cấp trên.
Hoàng Hùng bật cười ngắc ngoãi như thể vừa xem xong kịch hài của bé Tếu, lắc đầu nói giọng hài hước:
“Lâu rồi không gặp Mạnh Đức huynh!
Cái đức hạnh này của ngươi coi bộ mạnh ra dữ!
Đặc biệt là tài giỡn chơi, không những không thụt lùi, lại càng thăng tiến hơn xưa.
Mạnh Đức huynh hiện là Tướng Quốc của nước Tế Nam, quyền lực bao trùm mấy trăm ngàn người, tại Thanh Châu có thể không nhìn Thứ Sử, vào trong triều cũng là địa vị cao sánh Thượng Thư.
Huống hồ huynh còn chưa tới 30, tiền đồ trước mặt không thể đo lường, tương lai nắm cờ tiết chế, đôn đốc ba quân, trấn thủ bốn phương; hoặc cầm ngọc tỷ, duyệt chiếu thư, thống lĩnh trăm quan đều có thể.
Giấc mộng Đại Hán Chinh Tây Tào Hầu ngày trước chỉ sợ còn chưa đủ để Mạnh Đức huynh tung hoành đời này đấy chứ!
Hoàng Hùng chỉ có một thân áo vải, không quan chẵng tước, miễn cưỡng tính là thư sinh phú hộ.
Thế mà Mạnh Đức huynh lại còn bày đặt hiếu kính dâng trà.
Chẵng lẽ là ngươi xem ta vừa rồi ở Trung Thu văn hội bị xấu mặt nên muốn trét thêm mực lên mặt ta để lĩnh công trước mặt đám hào môn vọng tộc kia?
Uổng cho Hoàng Hùng còn coi người là bạn cũ thân tình!”
Nói đến đây còn làm bộ tức giận, rất là nhập tâm, đương nhiên sở hở vẫn phải chừa một chút.
Tào Tháo nhiếu mày nhẹ một thoáng rồi lập tức biến ra một khuôn mặt đểu gian, cười hề hề đáp lại:
“Tào mỗ nhớ ngày xưa Hoàng huynh nói giỡn còn nhiều hơn ta!
Cớ sao bây giờ mới đùa chút đã bày đặt giận giỗi như gái thanh lâu thế.
Hay là Trung Thu văn hội vừa rồi, ngươi đạt được danh tiếng thịnh truyền mười phương, đám ‘hứ hà chảnh chọe’ kia bu đen xúm lại, để cho Hoàng huynh cũng nhiễm chút hương sắc rồi?”
Hoàng Hùng làm bộ vỗ bàn:
“Giỏi cho Tào Mạnh Đức!
Quả nhiên không hổ là cháu nuôi của hoạn quan.
Xem ra ta tính sai rồi, vốn vẫn cảm thấy ngươi là kẻ tài năng xuất chúng, là thanh niên tuấn kiệt của buổi trung hưng, nào ngờ đâu cái chức tướng quốc Tế Nam này đều là do miệng lưỡi trơn tru ngoạm tới”
Tào Tháo cũng vỗ bàn, nhại giọng thái giám, cất tiếng lanh lãnh bằng giọng ồm ồm, nghe rất buồn cười:
“Ui za!
Họ Hoàng tiểu nhi!
Lại dám vỗ bàn trước mặt gia, có biết tội gì không?”
Hoàng Hùng làm bộ sợ sệt, hai mắt mở to, miệng rút e dè:
“Ngươi muốn làm gì?
Chớ hổ báo cáo chồn!
Cùng lắm thì bồi thường cái bàn chứ gì!
Tại hạ không có gì nhiều, chỉ đủ tiền nuôi mười người mà thôi, xin nâng cao đánh khẻ cho”
“Hahahahaha!” x2
Cười xong một tràng, ai vào chỗ nấy.
Tào Tháo trên mặt còn giữ nét hớn hở thân quen, nhưng âm giọng lại chuyển tông nghiêm túc:
“Không đùa với Hoàng huynh nữa!
Tào mỗ chính là tổng quản đương nhiệm của Thanh Châu Huyền Kính Ty.
Phía trên đã có lời dặn ta phải toàn lực hỗ trợ Hoàng huynh hoàn thành nhiệm vụ.
Sự việc lần này hết thảy nghe ‘Hoàng đặc sứ’ rồi!”
Hoàng Hùng khựng lại hai hơi thở, đưa ánh mắt dò xét Tào Tháo rồi gật đầu:
“Ta nói làm sao bổng nhiên lòi ra một vị Hứa thượng thư, vốn không thân chẵng quen lại dám nhờ ta việc hệ trọng như vậy.
Hóa ra cũng là phía trên sắp xếp!
Cung cách làm việc của tổ chức thật không quá phù hợp với ta nha”
Tào Tháo kéo khóe miệng cong căng:
“Hề hề!
Hoàng huynh còn bảo Tào mỗ nói chơi!
Tà thấy ngươi mới là phường nói chơi không biết ngượng!
Tháo trằn trọc bao năm mới lên tới chức tổng quản một châu,
Mà Hoàng huynh nhỏ thua ta mười mấy tuổi, bây giờ lại tại phía trên ta.
Tháo rất muốn hỏi trên đời này còn có công lý sao?!”
Hoàng Hùng lắc đầu mếu máo:
“Mạnh Đức huynh đùa hơi bị dai!
Chúng ta quen nhau từ sớm, ngươi hẵn phải biết chí nguyện đời ta đều tại sự học, có chăng là thêm chút sở thích kinh thương buôn bán, nói thô tục là yêu đếm tiền.
Nếu không phải thứ quỷ Ô Giang hội bổng đâu nhảy ra làm loạn, vu oán giá họa thì ta cũng đâu đi đến bước đường hôm nay.
Nói thật, ta chỉ mong nhiệm vụ xong sớm, các phương đầu trâu mặt ngựa nhanh chóng hẹo để ta có thể an tâm về vườn đọc sách đếm tiền”
Tào Tháo gật gật đầu tỏ ra hiểu rõ, mở giọng đầy cảm xúc:
“Quả nhiên hai mắt Tào mỗ chưa mờ!
Hoàng huynh có biết ngày ấy ta nhìn thấy ngươi lần đầu liền đã biết ngươi không tầm thường, hy vọng có thể dắt tay cùng nhìn về một hướng, cộng đồng phò tá thánh thượng, trung hưng Đại Hán, lập khoáng thế công, lưu danh muôn đời”
Nói đến đây lắc đầu than tiếc:
“Đáng tiếc!
Hoàng huynh làm người quá mức khiêm tốn ẩn mình.
Nhớ Trung Thu văn hội 7 năm trước, Chu huynh cùng Cố huynh mượn mấy đầu thơ của ngươi mà vang danh, trấn áp quần anh, đứng đầu mùa giải.
Tào mỗ khi đó còn cười đám con em thế gia ngu ngốc hủ lậu, không đấu lại Chu huynh và Cố huynh còn dám vọng tưởng công kích thơ văn ý chí của Hoàng huynh.
Bây giờ Tào mỗ mới biết mình thiển cận!
Ta hẵn là nên cười đám lão nho già đời, cười cả công khanh toàn triều, cười họ có mắt như mù, không biết châu ngọc.
Chu huynh và Cố huynh mượn tạm vài bài đã có thể trấn áp đương thế.
Chân chính tác giả ở đây vậy mà không thể đứng nhất một kỳ văn hội.
Thật mẹ nó hài hước!
Ta thấy đám tiểu nhân kia đều là cảm thấy thầy Bá Dương không còn tại Trung Nguyên nên mới khinh người như vậy.
Tào mỗ sau này trừ khi làm giám khảo, nếu không thì dù có rãnh mỡ cũng tuyệt đối không thèm tham gia thứ gọi là văn hội này nữa”
Hoàng Hùng lắc đầu nói:
“Tào huynh chớ vì ta mà nóng giận, thiệt thân.
Mỗi người có cách sống riêng.
Vả lại, tên ta hiện giờ cũng tràn đầy trên đường phố rồi còn gì?!”
Tào Tháo bật cười:
“Cũng đúng!
Đám người kia tự cho là không cần nể mặt thầy Bá Dương, nào biết đâu đứng sau Hoành huynh là bệ hạ.
Có tổ chức hỗ trợ, cho dù Hoàng huynh không muốn bộc lộ tài năng cũng khó mà sống kiếp vô danh được”
Hoàng Hùng cười đỏ mặt gãi ót nói:
“Nói không cầu công danh thì hơi quá!
Cũng chỉ đến gần đây thì ta mới phát hiện rằng danh vọng cũng là công cụ kiếm tiền hữu hiệu.
Tào huynh chỉ sợ còn chưa rành.
Từ khi Trung Thu văn hội kết thúc đến nay, Hoàng Lạc lâu và Phu Văn lâu đều hời lớn, bất kể là sân khấu kể chuyện hay sân khấu đọc sách đều hút khách cực kỳ.
Vốn lúc đầu ta còn định gửi thư cho thúc thúc, bảo hắn hạ giá dịch vụ trà nước.
Nào ngờ hắn đã trước tiên gửi thư đến Lạc Dương, bảo phải tăng giá lên nếu không thì hàng không đủ bán, nhân viên không đủ phục vụ.
Thật là thần kỳ!”
Tào Tháo vuốt vuốt râu, hai mắt lóe sáng:
“Nếu vậy sao Hoàng huynh không gửi thư cho thầy Bá Dương và Chu huynh, nhờ bọn họ chính danh cho ngươi.
Những tác phẩm mà Chu huynh và Cố huynh từng mượn của Hoàng huynh để gây sóng gió vào 7 năm về trước.
Nếu như có thể công bố thiên hạ về nguồn gốc thật, tác giả thật, tuyệt đối sẽ lần nữa chấn động dư luận, thậm chí sóng sau đè sóng trước.
Đến lúc đó nhà họ Hoàng của ngươi không muốn kiếm tiền cũng không được”
Hoàng Hùng liếc Tào Tháo thấy hắn đỉnh đạc chân thành, thầm nhủ ‘quả nhiên xứng với 8 chữ kia, chỉ riêng kế sách này cũng đủ để làm soái làm tể’.
Chiêu này của Tào Tháo nhìn từ mặt ngoài thì rõ ràng là giúp Hoàng Hùng thế nhưng chỉ có Hoàng Hùng mới biết nó còn có ít nhất 2 tầng mục