Bắc phương lạnh, Nam phương ấm?
Trời Đất chuyển vần, đâu cấm giao thoa!
Hàn là tuyết, ôn là hỏa.
Đông qua Xuân đến, diễm tỏa muôn phương.
Mặt trời lên cao, nắng ấm chan hòa, những cơn gió lạnh cũng biết thời thế mà kéo nhau rời đi, vài con động vật nhỏ cũng đã thò đầu ra khỏi nơi trú ẩn hòng làm chút ‘sinh kế’.
Tại trong căn phòng kiên cố nhất của Thái phủ, tiếng cười nói của một già một trẻ phát ra oang oang rôm rã.
Ở đất Tư Lệ kinh kỳ, Thái Ung hiếm khi gặp được người cùng chí hướng với đường học vấn.
Cũng không phải nói nơi đây toàn kẻ ngu học.
Ngược lại, dù mạt vận đã sớm hiện nhưng Lạc Dương vẫn là trung tâm của mấy vạn dăm đại Hán, nhân tài mười bốn châu vẫn cứ hướng kinh đô tụ về.
Tại Tư châu có rất nhiều Duyện- Dự- Từ- Thanh- Ký, trung nguyên cao trí.
Cũng có thể vô tình bắt gặp Ung- Lương- Tịnh- U, bắc phương hào kiệt.
Đồng dạng thỉnh thoảng có thể bắt gặp Kinh- Ích- Dương- Giao, nam phương kỳ sĩ.
Nhưng,
Một nửa là vì phần lớn trí giả tới kinh đô đều là để nhảy vào vòng xoáy chính trị tựa như Hoàng Uyển vậy.
Còn một nửa là vì Thái Ung chính mình, cả ngày chăm chú nghiên cứu học vấn, tự kỷ không ra khỏi thành.
Thậm chí, từ khi nhậm chức Đông Quán hiệu thư thì suốt mấy năm nay, đường đời của Thái Ung chính là một đường thẳng từ nhà đến chỗ làm việc, lại từ chỗ làm việc về nhà.
Mà trên quãng đường này thì làm gì có Kinh- Ích- Dương- Giao kỳ sĩ gặp được Thái Ung, chớ nói chi là cùng ngồi đàm đạo.
Hoàng Uyển không tính, hắn là tự chạy đến nhà, mang theo mục đích cầu làm quen.
Lại nói Hoàng Uyển cũng thuộc dạng nửa hủ nho, dù sao cũng đi theo Viên thị ngụp lội trong chính trường hồi lâu.
Vậy nên khi Thái Ung gặp được Hoàng Hùng tên thiếu nhi anh kiệt này, cũng có thể nói là thiếu nhi trí giả, thiếu nhi cầu đạo giả,
Thì càng nói càng hăng hái, càng giảng càng say sưa, sớm đã đem hai chữ ‘thiếu nhi’ ném ra khỏi thư phòng, tan vào trong tuyết tan.
Hoàng Hùng gặp Thái Ung đối đãi với mình thân mật, chân thành, thì cũng lấy đạo của người trả cho người.
(P/s: hình như định nghĩa sai sai)
Hoàng Hùng được trời phú trí tuệ,
Từ nhỏ đã đọc lắm thi thư bút ký tân thời của phương nam,
Mấy năm nay được tiếp xúc với nghiên cứu thực nghiệm nên có rất nhiều kiến giải mới lạ, chưa ai tổng kết, không sách nào có.
Mà Thái Ung thì già đời, trí nhớ cũng thuộc dạng xuất chúng đương thời,
Kinh sách cổ kim qua tay không dưới ngàn cuốn, không thiếu bách gia học thuyết, bao quát rộng khắp, đủ các thể loại.
Hơn nữa, bởi vì ở thời đại này thì sách được sao lưu bằng cách chép tay,
Mà tri thức lại bị thế gia, bao gồm cả ‘đầu to’ hoàng tộc Lưu thị, giữ như giữ vàng, sợ người khác dùng đồ của mình rồi vượt qua mình, lật đổ mình.
Khiến cho rất nhiều sách vỡ lưu trữ tại Đông Quán đều là chỉ có một bản trên đời, độc nhất vô nhị,
Ngoại trừ lão đầu mọt sách Thái Ung, thì ngay cả đương kiêm Hán đế Lưu Hoành cũng chưa từng rớ tới.
Thế là hai thầy trò đều có sở trường, kiến thức dày rộng bổ trợ lẫn nhau, gặp nhau hận muộn, nói không biết dừng.
Lúc này bổng nghe:
“Cốc cốc”
“Lão gia, đã qua giờ Tỵ (hơn 11 giờ trưa).
Xe ngựa của nhà họ Hoàng đang dừng ngoài cửa phủ.
Hoàng công đang chờ trong chính đường”
Thái Ung lúc này mới sững người cảm khái thời gian trôi thật nhanh, vậy mà nói mấy câu đã hết canh giờ (2 tiếng):
“Tốt, lão An.
Ta rất nhanh sẽ đến chính đường”
Rồi quay sang nói với Hoàng Hùng:
“Ngươi ra ngoài gặp ông ngoại đi!
Ta bây giờ đi nói với vợ ta một tiếng, sẽ ra ngay!”
Hoàng Hùng theo lão An rời đi, đến chính đường thì thấy Hoàng Uyển mặt mày nghiêm chỉnh nhưng trong mắt thì ý cười tràn đầy.
Hoàng Uyển dù ít tiếp xúc với Thái Ung nhưng cũng nghe ngóng qua không ít, dù sao cũng là người thầy tương lai của cháu ngoại cưng.
Nghe bọn người nói lại rằng Hoàng Hùng cùng Thái Ung một mực ở trong thư phòng không ra thì đoán biết sự việc đã thành, tự nhiên cũng cao hứng vui vẻ.
“Thúc công!”
“Haha! Cháu ngoại cưng của ta!
Như thế nào, Bá Dương công nhận ngươi chứ?”
“Vâng thưa thúc công.
Cháu hiện giờ đã là học trò chính thức của thầy”
Dù đã đoán trước nhưng khi chính tai nghe thế thì Hoàng Uyển càng vui ra,
Đặc biệt là xưng hô ‘học trò chính thức’ này, theo hắn biết thì cháu hắn hẳn là người đầu tiên có được.
Chỉ là Hoàng Uyển đang định chúc mừng một phen thì:
“Nhóc Nguyễn, ngươi thua!”
“Lão Đinh, chung tiền!”
“Họ Trần, chớ phách lối!”
“Lê đại gia, có gì từ từ nói!”
“Họ Trần phách lối ta không quan tâm,
Nhưng tiền nợ Lê đại gia thì phải mau trả!
Ta Lý Văn Tứ nói!”
(P/s: bọn này cược gì thì đọc giả tự suy diễn não bổ, tác định viết mà sợ chương này dài quá, mạch truyện lơi quá)
Hoàng Uyển gặp đây nổi gân trán, đem nho môn dưỡng khí ném đâu mất hút:
“Hoàng Hùng tiểu nhi! Ngươi xem ngươi dạy ra một bang thứ gì thế này!”
“Thúc công đừng nóng! Nóng sẽ nổi mụn!
Ngô ca nghe tiếng trả lời!”
Trong sáu vị gia tướng, vị lực lưỡng nhất, râu hùm hàm én, vai năm tấc rộng, thân mười thước cao, nãy giờ im lặng cười cười, bây giờ nghe gọi thì đứng lên hô to:
“Ngô Văn Nhất ở đây, công tử chớ lo!
Đám nhóc con!
Bổn tọa còn ở đây mà các ngươi lại dám giở thói gia tướng nói leo chủ thế à?!
Mau xếp hàng hô Ngô đại ca, rồi đi xin lỗi Hoàng lão gia.
Có tin hay không ta một chi trấn áp một đứa!”
Năm tên còn lại hô to trong lòng: ‘ngươi thử một chi trấn áp một người xem’,
Nhưng ngoài mặt vẫn biết sai nghiêm túc xếp hàng nhận lỗi:
“Đinh Ba, Đinh Văn Nhị”
“Lê Tư, Lê Văn Tam”
“Lý Năm, Lý Văn Tứ”
“Trần Sáu, Trần Văn Ngũ”
“Nguyễn Bảy, Nguyễn Văn Lục”
“Có mặttttt!!!!!”
“Xin lỗi Hoàng lão gia! Xin lỗi công tử! x5”
“Đù!
Bổn tọa nói hô ‘Ngô đại ca’, chứ nói hô ‘có mặt’ hồi nào?
Coi thường Ngô Hai này hả?
Muốn xem ta làm sao một chi trấn áp một đứa phải không?”
“Ngon nhào dô x 4”
“Đây là nhà Thái tiên sinh đấy nhé”
“Tiểu Nguyễn, ngươi bị ngu hay sao mà đi nhắc hắn x 4”
Hoàng Uyển gặp đây không chỉ không nguôi ngoai mà càng đỏ mặt, tía tai.
Mỗi lần nghe bọn sáu người này xưng tên, xưng tự là hắn đều muốn che mặt than trời đối với năng lực đặt tự của cháu yêu Hoàng Hùng.
Đúng vậy, đám này chính là do Hoàng Dung không biết ở đâu tìm được, đem làm hộ vệ cho Hoàng Hùng, cũng là từ chính Hoàng Hùng lấy tự.
Mặc dù võ công, sức lực là có, còn tinh thông tiếng Bách Việt, thạo bơi lội, đi rừng, nói chung là đầy đủ các phẩm chất để hộ vệ cho hùng hài tử Hoàng Hùng tại mọi loại địa hình.
Nhưng tính cách thì cực ‘bựa’!
Người trong nhà họ Hoàng dè chừng gọi là “Hùng Hài Sáu Hiệp”.
Trước đây không lâu, Hoàng Hùng du lịch Ngô Hội,
Bởi vì Phùng gia tận tình chủ nhà, cử theo khá nhiều hộ vệ,
Hoàng Hùng lại không muốn mình kéo theo quá đông người gây các phương chú ý.
Thế nên Hoàng Hùng đem bọn sáu người này cho phóng thích đi chơi,
Kết quả là bây giờ giang hồ phương nam xuất hiện danh hiệu “Giang Nam Lục Quái”.
Biết được gia tướng trong nhà chỉ dùng thời gian hai tháng thì đạt được danh hiệu trẻ trâu như vậy,
Hoàng Uyển cảm thấy thật là ‘vô cùng vui mừng’ nha: “không hổ là do ‘cháu yêu’ của ta luyện ra, ta thật muốn đập bàn nhưng sợ đau tay!”
Hai ông cháu cùng bọn gia tướng mắng mắng cười cười toe toét, tám người hơn tám cái chợ, đủ để trấn áp cả tám hướng của phố thương nghiệp.
Còn người thứ chín trong phòng thì ngây ra như phổng, nhưng sau đó lại cảm thấy cực kỳ thân thiết, như thể được trở lại những ngày còn cởi đồ tắm mưa, cùng em nuôi Thái Ung và cha mẹ nuôi của mình chuyện trò đùa giỡn vậy.
Thái An thầm hô trong lòng: “Thật là ‘trời định thầy trò’ a!”
Vừa lúc này, từ phía sau lưng lão, một giọng trung niên quen thuộc vang lên:
“Ồn ào nhốn nháo chuyện gì vậy!
Có phụ nữ mang thai ở đây!
An tĩnh một chút!”
“Lão gia!
Phu nhân!”
“Thầy!
Sư nương!”
(P/s: tác không biết một từ nào để thay cho sư nương trong tiếng Việt, có trí giả nào giúp không?)
“Bá Dương công! Thái phu nhân!”
Hoàng Uyển gặp Thái Ung đỡ phu nhân Trương thị đi tới thì chào hỏi:
“Chẵng hay phu nhân cũng muốn cùng đi nhà ta nhập tiệc sao?
Nếu được thì quý hóa quá, chỉ là không biết phu nhân đã mấy tháng, có bất tiện hay không?”
Thái Ung nghe thế thì như gặp được đồng chí, cười gật đầu:
“Đấy!
Ta cũng đã nói mang thai đi lại không tiện!
Làm sao cứ cố, chẵng chịu nghỉ ngơi!”
Trương thị cười nheo mắt không chấp Thái Ung mà nhìn người thấp nhất trong phòng nói giọng ấm áp:
“Đây là Hùng nhi sao!
Quả nhiên khôi ngô, tuấn tú!
Tương lai tất là một phương anh kiệt, trò giỏi hơn thầy!”
Hoàng Hùng gặp sư nương cầu viện khéo thì đáp:
“Cám ơn sư nương quá khen!
Học trò tuy có chút tài mọn nhưng còn cần học hỏi nhiều!
Hôm nay mới gặp nửa buổi, thầy liền dạy ta rất nhiều điều hay, để cho ta vỡ lẽ khai sáng, được lợi vô cùng!”
Lại quay sang hành lễ với Thái Ung nói:
“Thưa thầy!
Hôm nay ta may mắn được thầy nhận làm học trò chính thức, đây là việc vui lớn của cả đời!
Nếu không có sư nương tham dự tiệc mừng thì thật là có phần đáng tiếc!
Học trò đọc qua y thư cổ, nói rằng phụ nữ mang thai nên đi lại, vận động thì sẽ càng dễ sinh.
Huống hồ bây giờ mặt trời đã lên cao, xe ngựa ngay trước cổng, cũng không cần phải di chuyển chi nhiều!”
Nói rồi còn liếc mắt qua Hoàng Uyển.
Hoàng Uyển thuận thế bồi thêm:
“Hoàng Lạc lâu được tiếp đón hai vị thật là niềm vinh hạnh lớn!
Bá Dương công chớ lo lắng nhiều!
Thực đơn của bữa tiệc hôm nay được chọn bởi chính Hùng nhi và Trương y sư, xuất thân từ Kinh Tương y học thế gia!
Đều là một chút đồ lành ôn dịu, cường thân thể lại không quá mức, vừa lúc phù hợp để dưỡng thai!
Trước là mừng cháu ngoại của ta bái được thầy giỏi, sau cũng là để Hùng nhi hiếu kính sư nương!”
Thái Ung nghe thế nhíu mày trầm tư.
Gặp chồng xiêu lòng nhưng còn xoắn xuýt, Trương thị lại đá quả chót:
“Nếu không thì tiện thiếp ở nhà cũng được!
Ngài mới nhận học sinh ưu tú, chớ nên làm mất hứng, cứ vui chơi thoải mái!
Biết đâu tối nay ngài từ Hoàng Lạc lâu trở về thì ta đã sinh cho ngài một tên tiểu tử béo mập!”
Thái Ung nghe thế giật mình nghĩ:
‘Ta đã nhận lời từ trước, nếu như bây giờ không đi thì không chỉ mất chữ tín mà còn mất mặt với học trò mới.
Mà nếu để phu nhân ở nhà một mình, lỡ như có chuyện gì thì chỉ sợ ứng phó không kịp.
Đúng rồi, thực đơn do một y sư xuất thân y học thế gia chọn, vậy nói rõ ở Hoàng Lạc lâu có y sư giỏi,
Vậy cũng an tâm!’
Thế là gật đầu nói:
“Được! Vậy hai chúng ta cùng đi!
Nhưng nhớ là có cảm thấy khó chịu thì phải nói ngay cho ta biết!”
“Ta xin nghe theo phu quân!”
Trương thị miệng đáp ứng ngọt xớt, mắt còn hướng Hoàng Hùng biểu đạt ý cười ôn hòa.
Hoàng Hùng cũng cười cuối đầu đáp lễ.
Hắn biết mình ăn điểm.
Đối với những câu nói của Thái Ung lúc ở trong thư phòng như: ‘đừng khách sáo’, ‘chớ câu nệ’, ‘tự nhiên như ở nhà đi’, vân vân,
Thì Hoàng Hùng luôn giữ lại thái độ hoài nghi.
Chỉ có từ bây giờ trở đi, hắn mới chính thức có năng lực ‘tự tung tự tác’, ‘hoành hành không sợ’ ở trong Thái phủ.
Tuyết dù tạnh, mây dù tan, nắng dù tỏa, nhưng không khí lạnh tích tụ mấy lâu nay vẫn khiến phần đông người dân quyết định ru rú trong cửa nhà.
Nói đến cũng phải thôi,
Vì đường lớn vẫn đầy rẫy đụn tuyết cản trở giao thông,
Đến Hoàng Uyển cũng chỉ có thể chỉ huy gia đinh mở ra một con lạch song song với lối nhỏ mà Hoàng Hùng và quái mở ra hồi sáng, chứ không thể nào dọn cả con đường được.
Bánh xe men theo hai rãnh dọn sẵn, sáu con ngựa kéo ba cổ xe từ từ di chuyển trên đường phố Lạc Dương vắng vẻ lạnh giá.
Ở xe trước là ông cháu Hoàng Uyển, Hoàng Hùng.
Hai người này đang bàn tán điều gì đó liên quan tới tình trạng của ngựa và một số phương án cải tiến.
Thỉnh thoảng có thể nghe được một vài cụm từ như: ‘ngựa bị trơn ngã’, ‘ngựa bị sóc dằm’, ‘ngựa bị đông lạnh’, ‘làm tất cho ngựa’, ‘làm giày cho ngựa’, ‘mặc áo cho ngựa’.
Ở xe giữa là Thái Ung và Trương thị.
Bởi vì lo lắng phu nhân gặp phải gió lạnh, nên Thái Ung cũng không mở rèm nhìn đường, chỉ cảm thấy dường như có chút lâu hơn dự tính.
Hắn nhớ là mình đứng trong sân nhà nhìn Hoàng Lạc lâu cũng không xa a,
Có lẽ do tuyết quá nhiều cản trở lộ trình đi.
Thái An thì khác.
Từ chiếc xe cuối cùng, lão Thái thò đầu ra hô to ‘quái lạ’, mặt mày vô cùng nghi hoặc.
Hắn phát hiện đoàn xe không đi đường thẳng mà đi đường vòng:
“Quái lạ!
Sao lại phải đi đường vòng?
Cho dù muốn chân thành cũng không cần tự hành hạ mình như vậy đi.
Chẳng lẽ có uẩn khúc gì?
Yêu thích xúc tuyết sao?
Để sau này hỏi lão gia xem sao!”
Lúc này từ phía sau vang lên âm thanh oang oang:
“Thái lão đầu tử, quái chỗ mô, lạ chỗ mồ?
Già rồi ít hóng hớt lại, kéo rèm xuống đi coi chừng gió thổi nghẻo bây giờ!”
Lão An nghe thế bực mình, định quay đầu ra sau cải nhưng lại nghĩ đến điều gì đó, thế rồi cười chế giễu thụt đầu vô lại trong xe:
“Sáu tên thất phu!
Bị phạt chạy bộ theo sau vẫn có thể hô to như vậy.
Sức sống thật là mãnh liệt!
Thật là nhớ những ngày trước kia a!
Già rồi! Già rồi!”
Thời gian tua nhanh đến buổi tối,
Không biết có phải do trước khi đi, Trương thị nói gỡ trúng điềm hay không mà bây giờ đám người đều phải tập trung trước phòng y tế.
Nói đến phòng y tế, tuy tuổi đời ngắn nhưng lai lịch cũng có thể viết thành tiểu thuyết.
Đương nhiên là ở đây chỉ tóm tắt mà thôi.
Số là thế gia có tục thông hôn, Kinh Tương thế gia cũng vậy.
Hoàng Hùng tại Kinh Tương cũng nhiều lần viếng thăm y học thế gia Trương thị.
Từ đó hắn phát hiện ra một điều lạ kỳ là:
Với cùng độ tuổi, cùng giới tính, thậm chí cùng loại thương bệnh, thì quá trình hồi phục của những người dân lao động chân tay sẽ mất thời gian lâu hơn những nho sinh bàn giấy.
Ban đầu khi nghe Hoàng Hùng thắc mắc thì ai cũng cảm thấy hắn nói nhảm, có người tin thì bảo là chắc nho sinh được Khổng Tử phù hộ gì gì đó.
Hoàng Hùng đương nhiên không cho rằng như thế, Khổng Tử có thể so được với ‘thế giới ý chí’ sao?!
Hắn tiếp tục điều tra nghiên cứu,
Thấy Hoàng Hùng như vậy, gia chủ nhà họ Trương cũng đành cử mấy thanh niên theo hỗ trợ để khỏi mất lòng thông gia.
Trong đó có thanh niên tên Trương Cơ, người có sự quan tâm đặc biệt với các vấn đề về ôn dịch và truyền nhiễm.
Kết quả là nhóm nghiên cứu phát hiện có một