Một lần nữa, Tả đạo nhân hóa thân kỳ đà ngăn cản ‘cuộc vui hỉ mũi’ của Lưu Hoành:
“Bệ hạ!
Tên tuy đẹp nhưng không thành quân thì cũng như hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi.
Thế gia sao có thể ngồi nhìn bệ hạ xây dựng quân đội riêng.
Còn có Viên Phùng …”
Nói tới đây, hắn hít một hơi sâu khoan khoái quay sang nhìn Hoàng Hùng cười:
“Hoàng Thị Lang dùng đủ mưu kế khất nợ Viên Phùng.
Bây giờ chúng ta lại có tiền thành lập quân đội.
Ai không biết việc binh là hao phí tiền của nhất!
Đến lúc đó Viên Phùng tìm tới hỏi, Hoàng Thị Lang phải trả lời thế nào đây?
Không khéo thì mất mặt bệ hạ, lại còn phải mang danh lừa gạt thất tín!”
Hoàng Hùng bật cười:
“Đạo trưởng quả là cương trực thẳng tính.
Tấm gương dũng cảm của đạo trưởng để cho Hoàng Hùng nể sợ!”
Lưu Hoành cũng có chút bực mình ra mặt, nếu mà có Trương Nhượng, Triệu Trung ở đây thì đã chỉ mặt lão tặc râu bạc kia mà chữi đổng phạm thượng.
Trong khi Lưu Hoành đang tự nhũ rằng lần sau phải kéo ‘a phụ, a mẫu’ đến tọa trấn bên cạnh mình, tránh cho một số kẻ ngông cuồng làm càn,
Hoàng Hùng đã thay thế hắn đối đáp với Tả đạo nhân:
“Vấn đề của đạo trưởng kỳ thực đã sớm được giải quyết.
Bệ hạ có thể bao dung Viên thị trong việc in ấn, tự nhiên cũng có thể tạm nhân nhượng kẻ ngông cuồng để thành việc lớn tương lai”
Nói đến đây, Hoàng Hùng quay sang Lưu Hoành, chắp tay xin ý kiến.
Lưu Hoành cực kỳ hài lòng gật đầu cười, cảm thấy tiểu tử này rất phải phép, đã thông minh lại biết chừa chổ cho mình ‘hiển thánh’, không giống như lão đầu râu bạc kia, chỉ biết moi móc đâm chọt lung tung:
“Trẫm quyết định Tây Viên quân có 8 Giáo Úy và 1 Trung Lang Tướng.
Ngụ ý chinh chiến 8 phương, để cho trăm nước triều bái Trung Nguyên.
Trung Lang Tướng đã có nhân tuyển, là Kiển Thạc.
8 Giáo Úy thì chưa quyết định, nhưng có thể cho Viên thị mấy ghế”
Lưu Hoành vừa dứt lời thì Hoàng Hùng liền nhanh nhảu hô to anh minh:
“Như vậy chẵng những có thể dùng Viên thị làm bia đỡ đạn, còn có thể để Viên Phùng tình nguyện xuất tiền nuôi quân.
Thậm chí chỉ cần thao tác ổn thỏa thì số nợ trước kia cũng có thể xí xóa.
Đây chính là mấy chục triệu tiền nha!
Một kế của bệ hạ hơn xa nhà thần cày cuốc cả năm”
Lưu Hoành vừa nghe thế liền bật cười khoái tra, sau đó lập tức bị Tả đạo nhân dội nước lạnh:
“Hớ!
Hoàng Thị Lang chớ bị tiền làm mờ mắt.
Viên Phùng cũng không phải dạng vừa.
Muốn để hắn cam tâm tình nguyện xuất lực trợ giúp thì chúng ta phải cho hắn thấy lợi ích thực tế.
Bần đạo cảm thấy bằng vào môn võ công sư tử ngoạm của hắn, không chìa ra 4-5 ghế thì khó mà vừa lòng Viên Phùng.
Có 4-5 ghế trong tay Viên thị thì Tây Viên còn là quân đội của bệ hạ sao?
Kiển Thạc mặc dù võ dũng nhưng suy cho cùng cũng là tên hoạn quan, có thể trấn áp được một bầy lang sói thế gia sao?”
Lưu Hoành lần nữa đến ngưỡng tới hạn, mặt bắt đầu có chút đỏ, xen lẫn giữa xấu hổ và tức giận, tựa như núi lửa sắp bùng nổ.
Nếu đem Triệu Trung, Trương Nhượng thay vào chỗ Hoàng Hùng thì Tả đạo nhân không chết cũng bị lột một lớp da.
Đó là vì Triệu Trung, Trương Nhượng là thái giám, mặc dù đôi lúc có thể ngã nghiêng một chút vì bị tiền che mờ mắt, hoặc vì ngu ngốc trót lầm, nhưng đến cuối cùng thì vẫn không thể tách rời Lưu Hoành,
Hoàng đế chết thì hoạn quan vong!
Kẻ duy nhất sống sót sau khi Lưu Chí lìa đời là Tào Tiết, và kết cục của tên này như thế nào thì Triệu Trung và Trương Nhượng hiểu quá rõ.
Thế nhưng Hoàng Hùng thì khác hẵn với đám hoạn quan, hơn nữa tiểu tử này còn có thế lực khá mạnh sau lưng, đủ để khiến Lưu Hoành nghi kỵ.
Bất kể Lưu Hoành bày tỏ ra bao nhiêu tin yêu, bao nhiêu trọng dụng, giao cho bao nhiêu việc bí mật quan trọng, thì đó cũng chỉ là biểu hiện nhất thời mà thôi, là thủ đoạn dùng người kẻ đế vương, những kẻ mang trong mình trái tim máu lạnh nhất, đủ lạnh để chém cha mẹ, chặt anh em, tàn sát trăm ngàn vạn người, chứ nói chi đến 1 tên cận thần.
Không có Tả đạo nhân kiềm hãm, ganh ghét thì sớm muộn Hoàng Hùng cũng trở thành nổi lo trong lòng Lưu Hoành.
Vậy nên Hoàng Hùng quyết tâm muốn để Tả đạo nhân tiếp tục làm cái gai trong mắt Lưu Hoành cho đến khi bản thân mình đạt thành mục đích, mang cờ ấn quay lại phương nam.
Giống như lần này, gặp Lưu Hoành sắp nổi đóa, Hoàng Hùng lập tức hỗ trợ tưới nước dập lửa:
“Đạo trưởng nói vậy sai rồi!
Bệ hạ anh minh thần võ, há có thể để Viên thị làm càn.
Kiển Thường Thị dũng mãnh hơn người, tư thế oai hùng không thua sư thúc Lô Tử Kiền của ta.
Chúng ta chỉ cần thao tác thỏa đáng, để cho 8 vị giáo úy đều là người trẻ tuổi, ít kinh nghiệm xa trường, thì hiễn nhiên không có kẻ dám làm điều càn quấy”
Tả đạo nhân cười lạnh:
“Con cháu thế gia đều trãi qua ăn học đàng hoàng, cả ngày treo cửa miệng câu khinh thường hoạn quan, sao có thể chịu phục Kiển Thạc?
Vả lại nhân tuyển đã cho Viên Phùng, đương nhiên không thể chỉ riêng do chúng ta chỉ định, cần hắn gật đầu mới được.
Hoàng Thị Lang nói thao tác thỏa đáng là thao tác thế nào?”
Hoàng Hùng cười nhẹ đáp:
“Kiển Thường Thị là cận thần bên cạnh bệ hạ.
Huống hồ bệ hạ cũng đã nói rồi, người thủ lĩnh của Tây Viên sẽ là 1 Trung Lang Tướng.
Đến lúc đó Kiển Thường Thị không chỉ là 1 trong 10 Thường Thị, mà còn là 1 Trung Lang Tướng, cho dù là Đại Tướng Quân, Thái Úy đều không thể trực tiếp mặt nặng mày nhẹ với hắn.
Mà trước đây thật lâu thì bệ hạ đã bố cục cho hôm nay rồi.
Chính là sự việc Tào Mạnh Đức đánh chú của Kiển Trung Lang Tướng.
Bây giờ Hoàng Hùng ngẫm lại mới thấy đây thật là dịu kế tuyệt luân, chỉ có người có tầm nhìn xa trông rộng, bố cục đuổi sao bắt trăng mới có thể làm ra …”
Thuận miệng tâng bốc Lưu Hoành một phát êm đẹp, Hoàng Hùng lại nói tiếp:
“Lần ấy không chỉ che mắt thế gia, thuận lợi đem Tào Mạnh Đức đưa vào Huyền Kính Ty,
Còn có thể tạo giả tượng rằng bệ hạ đã nhún nhường một bước, gián tiếp đưa Kiển Trung Lang Tướng lên vị trí có lợi của người bị hại.
Bây giờ Tây Viên mới thành lập, Kiển Trung Lang Tướng tất nhiên phải tạo uy thế.
Kẻ nào dám cả gan gây sự thì Kiển Trung Lang hoàn toàn có thể thẳng tay trừng phạt, cùng lắm thì lấy sự kiện ‘người bị hại’ trước kia để triệt tiêu ảnh hưởng.
Tình hình thiên hạ sắp không ổn định, Viên thị sẽ không vì việc này mà làm khó chúng ta, những thế gia khác càng nên chăm chú tự vệ, cẩn thận Trương Giác đốt nhà họ, nào có thời gian đi sâu vào việc này, chỉ cần có cái cớ cho họ xuống thang là được.
Càng đáng mừng là …”
Hoàng Hùng tiếp tục ném ra một quả tâng bốc, nhưng không chỉ vì để hạ hỏa của Lưu Hoành, mà còn để làm nổi bật ‘trí tuệ’ của Lưu Hoành, giảm bớt chú ý vào mình:
“Phía trên Tào Mạnh Đức có một người đánh cờ cao siêu hơn nhiều so với Viên Phùng!
Họ Viên vẫn nghĩ rằng Tào Mạnh Đức là người của hắn, là thành viên trung thành của phe thế gia, thậm chí còn hả hê vì thu phục được Vương Việt.
Kỳ thực đâu biết rằng kẻ thay thế vị trí Thiên Cương Tinh của Vương Việt chính là Tào Mạnh Đức.
Địa vị của Tào Mạnh Đức cực kỳ vi dịu,
Không chỉ là ngôi sao sáng trong thế hệ trẻ tuổi đương thời,
Cũng tính là thân thiết với anh em Viện Thiệu, Viên Thuật, thậm chí có thể nói là người theo đuổi, nửa gia tướng,
Mà lại không hoàn toàn là người nhà họ Viên bởi vì Tào thị nói cho cùng cũng là hậu nhân của Phí Đình Hầu (hoạn quan Tào Đằng).
Viên thị mặc dù muốn chen chân vào nắm quyền kiểm soát Tây Viên nhưng cũng không thể quá trương dương lộ liễu, để những thế gia khác nghi kỵ.
Tào Tháo sẽ là một tuyển chọn tuyệt vời cho Viên Phùng!”
Nói đến đây, Hoàng Hùng nhìn thẳng vào mắt Tả đạo nhân nói:
“Tả đạo trưởng,
Ngài nói xem tài nghệ đánh cờ của người nắm giữ quân cờ Tào Mạnh Đức này cao hay là không?”
Không chỉ Tả đạo nhân á khẩu chưa biết trả lời ra sao mà đến cả Lưu Hoành cũng choáng váng nghĩ bụng:
“Ta trâu bò như vậy sao????
Á đ…
Ta thật đúng là mưu sâu kế hiểm, …
À không,
Anh minh thần võ!!!
Thật đúng là vô tình cắm liễu, liễu xanh um a!
Xem ra khí vận của trẫm cũng không thua gì Quang Vũ ngày trước.
Ahahahaha!!!”
Càng nghĩ, Lưu Hoành càng sảng khoái, càng lâng lâng như kẻ trên mây,
Không những quẳng hết bao nhiêu muộn phiền mà Tả đạo nhân vừa gây ra cho hắn,
Mà còn dâng trào tự tin, đem hết công lao quy về bản thân, quy về thiên mệnh, hoàn toàn ngó lơ người phát hiện kế này là Hoàng Hùng,
Nếu không có Hoàng Hùng thì Lưu Hoành cũng tắc tị đâu biết đối đáp thế nào với Tả đạo nhân, đâu biết thao tác ra sao cho vừa lòng Viên Phùng.
Có đôi lúc, cơ hội nằm sờ sờ trước mắt muôn người nhưng chỉ có vài người có thể nhìn thấy mà bước tới nắm bắt,
Đám còn lại đợi mãi về sau mới bắt đâu hối tiếc than vãn, thậm chí có kẻ còn