Viết Tiếp Câu Chuyện Tình Yêu

Chương 11


trước sau


 
Chương 11
Thế là thêm một hồi vận động kịch liệt nữa, đến khi hai người mặc đồ tử tế xuống ăn cơm thì đã là bốn, năm giờ chiều.
Vì đã đói lả, Long Thần lại lười đi quá xa, thế nên anh dẫn Giản Tiểu Tây đi thưởng thức hương vị cơm nhà ở tiểu khu bên cạnh.
Tiểu khu bên cạnh nằm trong thị thành đắt đỏ, nói là cơm nhà, nhưng giá cả không “giống nhà” một chút nào.

Giản Tiểu Tây đau xót nhìn Long Thần gọi liên tiếp bốn, năm món, nhỏ giọng nói: “Tổng giám đốc, em không ăn được nhiều như vậy đâu.”
Ý là đã đủ rồi, đừng phung phí tiền bạc nữa!
Không ngờ Long Thần còn chẳng thèm ngẩng đầu, tiếp tục gọi canh cá và một món đồ ngọt nữa mới hờ hững nói: “Em quá gầy, ôm không thoải mái, ăn cho mập thêm chút nữa.”
o((⊙﹏⊙))o.
Tổng giám đốc, em gầy chỗ nào chứ?
Mỡ trên bụng vừa ngồi đã dồn thành đống nhão, ngày nào cô cũng lên kế hoạch giảm cân đấy!

Thế nhưng thấy phục vụ ở bên cạnh nở nụ cười đầy mờ ám, Giản Tiểu Tây nghĩ, cô không nên phản bác thì hơn.
Mà người ta có tưởng rằng bọn họ là bạn trai bạn gái không nhỉ?
Ai ngờ được giữa bọn họ là quan hệ chủ nợ và con nợ chứ.
Tổng giám đốc có thể gây dựng công ty trở nên lớn mạnh như vậy, không phải không có nguyên nhân.
Giản Tiểu Tây phát hiện anh đúng thật là một người xuất chúng! Không chỉ nấu ăn ngon, đến cả gọi món cũng rất khéo, rau củ đều đúng mùa, cực kì tươi, thịt cũng ngon vô cùng, ăn chung với cơm, khiến Giản Tiểu Tây ngày nào cũng hô hào đòi giảm cân cũng ăn sạch hai bát lớn.
Đến khi cô nhớ tới chuyện giảm cân thì đã không kịp nữa rồi!
Cô xoa bụng, định uống một ngụm thức uống để tiêu hóa chút. Tổng giám đốc đối diện đã ăn xong, đang thản nhiên uống trà thì chợt đẩy bát canh gà ác chưa được động chút nào tới trước mặt cô, bảo: “Uống hết đi.”
“Hết ư?” Giản Tiểu Tây nhìn bát canh gà không nhỏ kia, có vẻ hơi khó xử, cô thương lượng: “Ừm thì, tổng giám đốc, chúng ta mỗi người một nửa nhé?”
Lãng phí là không tốt, nhưng cô thật sự rất no rồi!

Tổng giám đốc lạnh lùng lắc đầu, mặt tỏ vẻ hảo tâm nói: “Đây là món gọi riêng cho em.”
“Cho em? Tại sao?”
“Hôm qua em chảy máu, bồi bổ cho em đấy.”
+_+
Hôm qua? Chảy máu?
Ý của tổng giám đốc là?
Giản Tiểu Tây rơi vào bối rối.
Cô nhìn quanh bốn phía như kẻ gian phạm tội, thấy không ai chú ý bên này mới thở phào nhẹ nhõm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ửng đỏ, cô vừa cầm muỗng uống canh, vừa nhỏ giọng nói: “Chỉ một chút xíu thôi…”
Phải rồi, vì là lần đầu tiên, hôm qua cô còn lén liếc tấm drap trải giường, tấm drap bị bẩn một miếng nhỏ, so với kinh nguyệt hàng tháng của cô, chút nhỏ này quả thật không coi là gì.
Vậy mà tổng giám đốc lại hết sức kiên quyết, “Em đừng quên, trong bốn tháng này em phải nghe lời tôi vô điều kiện, tôi nói cái gì thì em làm cái đó, không được phép phản kháng.”
W( ̄_ ̄)W
Sao giờ Giản Tiểu Tây thấy tổng giám đốc đẹp trai này đáng ghét quá đi mất?!
Kết quả là dưới sự uy hiếp của chủ nợ, Giản Tiểu Tây phải uống hết canh gà, đồng thời giải quyết thêm đồ ngọt.

Thanh toán rồi lên xe, bấy giờ Giản Tiểu Tây mới nhận ra mà hỏi: “Tổng giám đốc, chúng ta còn phải đi đâu nữa?”
Nếu chẳng qua chỉ ra ngoài ăn một bữa cơm thì cũng không phải lái xe thêm nữa!
“Địa chỉ nhà em.”
“Hả?”
“Tôi nói, em nói địa chỉ nhà em cho tôi!” Nói chuyện với con thỏ ngốc này, hình như lần nào anh cũng phải lặp lại mấy lần! Long Thần thật sự lo lắng rằng sẽ có một ngày mình ngốc theo cô mất.
“À, số 25 đường Điền Viên.” Giản Tiểu Tây nói xong liền thấy Long Thần quay bánh lái, có vẻ muốn lái xe đến hướng nhà cô, trong lòng cô lập tức trở nên xúc động rạo rực.
Cuối cùng cũng có thể về nhà rồi! Huhu, cô nhớ chăn của mình quá, nhớ ba mẹ quá!
Đúng rồi, cô đột nhiên nghĩ đến, suốt cả đêm hôm qua không về, cô còn chưa báo với gia đình, chắc giờ họ quýnh muốn chết rồi!
Nghĩ tới đây, lòng cô biến ngay thành tên bắn, mỗi lúc đến ngã rẽ, cô liền nhiệt tình chỉ đường cho Long Thần.
Lái xe từ thành phố đến dưới căn nhà lầu ở ngoại ô của cô ước chừng hết ba mươi, bốn mươi phút.
Giản Tiểu Tây tháo

dây an toàn ra, định xuống xe, bỗng cảm thấy hình như mình hơi không lễ phép, vậy là cô cực kì mang thành ý nói với Long Thần: “Tổng giám đốc, vậy em lên trước nhé, cảm ơn đã đưa em về nhà, tạm biệt ~”
Là lá la ~ giường của chị ơi, chị nhớ em muốn chết luôn rồi ~ヾ(o)ヾ
Nói xong, thấy Long Thần cười như có như không nhìn mình, cũng không đáp lời, Giản Tiểu Tây có hơi lúng túng, cô lập tức mở cửa xuống xe.
Đằng sau, Long Thần đột nhiên mở miệng: “Cho em hai mươi phút, thu dọn xong xuống đây ngay!”
Thu dọn? Thu dọn cái gì?
Giản Tiểu Tây ngơ ngác quay đầu, nghi hoặc nhìn tổng giám đốc.
Long Thần nhìn ánh mắt giả vờ ngây thơ vô tội của cô, phía dưới bụng lại nóng lên, hận không thể làm cô ngay lập tức!
Nhưng thời điểm trước mắt không thích hợp.
Rốt cuộc anh vẫn nhịn xuống, tốt bụng nhắc nhở: “Bốn tháng tới em phải nghe tôi ra lệnh bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu, thỏa mãn nhu cầu của tôi, vậy đương nhiên phải dọn tới ở cùng tôi, sẵn sàng đợi lệnh!”
Giản Tiểu Tây nghe vậy, miệng nhỏ há hốc thật to.
Cho nên, không phải tổng giám đốc tốt bụng đưa cô về, mà là giám sát cô về nhà thu dọn hành lí?
Huhu~
“Ba… Ba mẹ em sẽ không đồng ý cho em dọn ra ngoài ở!” Giản Tiểu Tây vẫn cố kháng cự.

Long Thần đã sớm ngờ tới cô sẽ dùng chiêu này, vì thế hóa giải rất dễ dàng: “Em cứ nói công ty phân nhà trọ cho nhân viên, em chuyển vào đi làm thuận lợi hơn.”
o((⊙﹏⊙))o.
Giản Tiểu Tây cứ thế mang tâm lí phức tạp và thấp thỏm lên lầu.
Túi và điện thoại của cô đều ở công ty, giờ cũng không mang chìa khóa, gõ cửa hồi lâu mà không ai đáp lại.
Mấy phút sau, dì Vương nhà đối diện thò đầu ra: “Tiểu Tây à? Sao hôm nay về sớm thế? Ba mẹ cháu đi Vân Nam du lịch rồi, họ không nói với cháu à?”
Lúc trở lại xe với hai bàn tay không, Giản Tiểu Tây đã bình tĩnh hơn nhiều, cô kể sự tình cho Long Thần biết.
Tổng giám đốc nghe xong thì không phản ứng gì, chỉ lái xe về theo đường cũ.
Đến vùng kế cận, anh dừng xe bên đường, dắt cô vào một cửa hàng tiện lợi.
“Ở chỗ tôi không có đồ dùng của em, em chọn đồ dùng hàng ngày đi đã!”
“Dạ, được.” Giản Tiểu Tây thấy rằng, đừng tưởng tổng giám đốc bên ngoài lạnh lùng, bên trong cũng tận tình ra phết.
Cô chọn xong khăn lông, bàn chải đánh răng và một ít đồ dùng hàng ngày khác, suy đi tính lại, cô chọn thêm mấy món mỹ phẩm dưỡng da và đồ trang điểm. Ở trước mặt tổng giám đốc, vẫn phải nên chú ý hình tượng một chút~
Lúc tới trước quầy tính tiền, cô ngại ngùng nói: “Ừm, tổng giám đốc, đợi em nhận tiền lương rồi sẽ trả lại...”
Tất nhiên Long Thần chẳng thèm để ý đến chút tiền lẻ này, nhưng cũng lười nói rõ với cô, anh nhìn giỏ đồ, như còn thiếu gì đó, anh liền tới trước kệ hàng, ném một thứ vào trong giỏ, sau đó móc ví từ ngực ra đưa cho cô: “Mật mã thẻ là sinh nhật tôi.”
Là thư kí của tổng giám đốc, anh tin rằng lúc được đào tạo để nhận việc, đã có người nói cho cô biết cái này.
Quả nhiên, Giản Tiểu Tây cười tít mắt nhận lấy.
Long Thần bỏ lại một câu vào xe chờ cô rồi lập tức đi ra ngoài.
Xếp hàng vất vả lắm mới tới lượt cô, đến lúc Giản Tiểu Tây tính tiền, cô bỗng thấy choáng váng.
Thì ra thứ khi nãy tổng giám đốc ném vào giỏ đồ chính là… Durex!
 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện