Chương 4: Trốn dưới gầm bàn khẩu giao – H
Edit: Summer không tình yêu
Càng sốt ruột, cúc áo sơ mi càng khó gỡ ra.
Giản Tiểu Tây gấp đến độ giơ chân, ngồi xổm ở bên bàn làm việc, mặt lộ vẻ bất lực, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa có tiết tấu rõ ràng.
“Tổng giám đốc, ngài ở đây sao?” Xong đời, là giọng của Giám đốc tài chính.
Giản Tiểu Tây cuống quít ngẩng đầu lên nhìn về phía Long Thần hy vọng anh chớ lên tiếng, hoặc là không cho người ở bên ngoài đi vào.
Nhưng mà, rất nhanh khẩn cầu của cô đã thất bại, chỉ thấy Long Thần dời cái ghế lên phía trước, lại sửa sang cổ áo một chút, hoàn toàn là tư thế chuẩn bị làm việc.
“Tổng giám đốc, không muốn, xin anh…” Giản Tiểu Tây nhỏ giọng nói, áo sơ mi của cô chưa cài hoàn chỉnh, phía dưới chỉ mặc cái quần lót, váy và tất chân cũng chưa kịp mặc. Bộ dạng này nếu để cho người khác nhìn thấy, cô còn mặt mũi gì mà gặp người?
Long Thần như không thấy ánh mắt của cô, anh sửa soạn xong hết liền lên tiếng với người bên ngoài: “Vào đi!”
Nghe tiếng cửa bị đẩy ra, Giản Tiểu Tây cảm giác máu đều xông lên đỉnh đầu, giờ này phút này, cô chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống!
Lỗ? Nguy hiểm cận kề trong nháy mắt, cô chợt nhìn thấy dưới bàn làm việc của Tổng giám đốc có một chỗ trống thật to.
Không biết là vô tình hay cố ý, cô cảm giác Tổng giám đốc giống như chừa một khe hở cho cô chui vào.
Ngay lập tức, không chần chờ gì, cô nắm chặt quần áo trên tay, nhanh chóng chui vào gầm bàn.
Không hổ là Tổng giám đốc nha! Bàn làm việc cũng lớn như vậy! Ở dưới giấu một người cũng dư dả.
Giản Tiểu Tây cảm thấy có chút may mắn, cô vỗ vỗ lồng ngực của mình, bởi vì không có cách nào đứng lên, vừa rồi ngồi trên bàn, giày cao gót mài vào lòng bàn chân gây ra đau đớn, thế là cô nhẹ nhàng cởi giày, ngồi quỳ trên mặt đất, chờ đợi Giám đốc tài chính nói xong ra ngoài.
Chỉ nghe thấy Giám đốc tài chính kéo ghế ra ngồi xuống đối diện bàn làm việc, lại đặt một phần hồ sơ lên mặt bàn.
“Tổng giám đốc, bàn của ngài sao lại nhiều nước như vậy?” Giản Tiểu Tây nghe Giám đốc tài chính nghi hoặc hỏi.
Nước?
o((⊙﹏⊙))o.
A a a a a a! Muốn chết! Muốn chết!
Kia là của cô…..
Dưới gầm bàn, mặt Giản Tiểu Tây ngày càng nóng.
Chỉ nghe Long Thần khẽ cười một tiếng: “Không có việc gì, vừa rồi làm đổ cà phê.” Nói xong, anh lấy khăn tay lau sạch sẽ vết nước kia.
“À.” Giám đốc tài chính nghi hoặc mà nhìn khăn tay của anh, cà phê gì có màu nhạt như vậy? Hoàn toàn là trong suốt nha!
Trên nguyên tắc để lại một thái độ tốt đầy nghiêm túc và trách nhiệm trước mặt Tổng giám đốc, ông ta lại đau lòng nhức óc nói: “Loại cà phê này sao có màu nhạt như thế? Tôi nghĩ việc mua hàng của bộ phận mua sắm cần được kiểm tra cẩn thận!”
Giản Tiểu Tây nghe, nói thầm trong lòng: Thật xin lỗi thật xin lỗi, các đồng nghiệp mua hàng thân yêu, là tôi hại các người.
“À.” Long Thần nhẹ nhàng lên tiếng, tiếp theo nói đến đề tài chính: “Bắt đầu đi!”
“Vâng, trên tay ngài đang cầm là báo cáo quý hai của công ty chúng ta, nhìn theo tổng số, quý hai tăng hai mươi phần trăm so với quý một, tổng doanh thu là năm trăm triệu, trừ ra các khoản chi phí, lợi nhuận là ba trăm hai mươi triệu.”
Giản Tiểu Tây đến công ty đã được nửa năm, đây là lần đầu tiên nghe chuyện cơ mật như vậy, không nhịn được nghĩ: Tổng giám đốc quả nhiên không có lừa cô, đã kiếm nhiều tiền như vậy, món quần áo kia xem ra đúng là 60 năm tiền lương của cô, đồng thời cô lại nghĩ, mình biết bí mật lớn này, có bị “Diệt khẩu” hay không vậy?
Nghĩ cái gì đến cái đó, chỉ thấy Tổng giám đốc đang nói chuyện cùng Giám đốc tài chính, một bên nhanh chóng thuận lợi viết lên mấy chữ, rồi ném xuống gầm bàn.
Một chút ánh sáng lọt đến, Giản Tiểu Tây nhặt tờ giấy kia lên nhìn.
Xem cái này lần nữa làm cô sợ ngây người.
Phía trên chỉ có bốn chữ, một cái dấu ngắt câu: “Khẩu giao, bây giờ”
Cái này cái này cái này…
Giám đốc tài chính còn ở đây, mà còn cách Giản Tiểu Tây chỉ một tấm ván gỗ.
Mà hơn nữa, cô không biết nên làm thế nào nữa!
Trước giờ có nhìn thấy trong sách người lớn, thế nhưng năm nay cô hai mươi hai tuổi, chưa từng nói chuyện yêu đương, lấy đâu ra kinh nghiệm thực chiến?
Lúc đang xoắn xuýt, Tổng giám đốc bỗng dưng nhấc chân đá đá cô, ra hiệu cô nhanh lên.
À… được rồi!
Mệnh lệnh của Tổng giám đốc chủ nợ, cô nào dám không nghe theo?
Thế là cô nhẹ nhàng nhẹ nhàng dời đến phía trước, ngồi quỳ đến gần hai chân đang mở ra của Tổng giám đốc.
Khẩu giao, cái đó, hình như cần cởi quần hả?
Thế như mà, Tổng giám đốc còn ngồi, làm sao cởi?
Có cách!
Giản Tiểu Tây vươn tay ra, nhẹ nhàng kéo khóa quần của tổng giám đốc xuống.
A, đồ lót của Tổng giám đốc là màu lam này, màu xanh ngọc đậm, nhìn vừa cao quý vừa thần bí.
Cách quần lót, cô đã thấy hình dạng gậy thịt lớn và hai hòn bi của tổng giám đốc, từ đáy lòng cô hít sâu một ngụm khí lạnh!
Thật lớn! Cái này cũng… Quá… Quá lớn rồi!
Miệng của cô nhỏ như vậy, làm sao nhét vừa?
Đang lúc chần chừ, tổng giám đốc lại có động tác, đầu tiên anh lấy tay cô đặt vào