Việt Tố Việt Ái

Chương 147


trước sau

Lái xe trên xa lộ, chẳng qua là nơi Ngôn Thanh Hạm đến không phải biệt thự Mạc gia, mà là nơi khác. Đi càng nhanh, thì càng thấy chỗ đó khá xa. Nhìn phía trước là nhà xưởng chế biến thực phẩm bỏ hoang Ngôn Thanh Hạm mở cửa xe, đi vào. Bởi vì đã lâu không có máy thông gió, cả công xưởng tràn ngập mùi mốc nồng đậm. Ngôn Thanh Hạm hơi nhíu mày, đi đến trước mặt gã đàn ông đang bị vệ sĩ áp chế.

"Ông tên là gì?" đứng trước mặt gã, Ngôn Thanh Hạm hỏi. Nghe cô hỏi, gã đàn ông gầy gò liền run rẩy, tựa như bị thứ gì đó làm kinh sợ. "Tôi hỏi ông, ông tên gì?" thấy đối phương không trả lời mình, Ngôn Thanh Hạm hỏi lại lần nữa.

"Không phải tôi làm, thực sự không phải tôi làm. Thả tôi ra, cầu xin cô thả tôi ra." bỗng nhiên gã như bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ mà hét lớn. Hắn ngẩng đầu đưa hai tay nắm lấy vạt áo Ngôn Thanh Hạm níu kéo. Nhìn thấy áo khoác trắng bị hắn bôi đen, Ngôn Thanh Hạm lui về sau vài bước, né tránh hắn đụng đến.

"Vị tiên sinh này, tôi tìm ông tới không có ác ý gì, mong ông bình tĩnh, nghiêm túc trả lời vấn đề của tôi. Hiện tại, tôi chỉ muốn biết, ông tên là gì." Ngôn Thanh Hạm cố gắng để âm thanh của mình trở nên êm ái hơn so với ngày thường, sợ sẽ hù gã ta hoảng sợ mất.

"Tôi… tôi tên Điền Quang." hiển nhiên, Ngôn Thanh Hạm an ủi giúp gã như được liều an thần. Nghe hắn nói ra tên mình, dùng ánh mắt sợ hãi cầu xin mình. Bộ dạng nhìn đúng là khiến người ta không đành lòng, nhưng sự chột dạ trong mắt hắn không tránh được tầm mắt Ngôn Thanh Hạm.

"Được, Điền Quang, hôm nay tôi dùng cách này để mời ông đến, chắc ông cũng biết nguyên nhân rồi. Tôi cũng không vòng vo nữa, có vấn đề gì đều nói thẳng luôn. Tôi hỏi ông, người đàn ông trong hình này, ông có biết không?" Ngôn Thanh Hạm nói, lấy tấm hình của Mạc Sâm và Lăng Long để trước mắt Điền Quang. Phát hiện đối phương nhìn thấy tấm hình, sắc mặt thay đổi Ngôn Thanh Hạm liền để ý.

"Tôi không biết, một người không biết."

"Một người cũng không nhận ra?" nghe Điền Quang trả lời, Ngôn Thanh Hạm hỏi ngược lại.

"Đúng vậy, tôi không biết, những người này nhìn một cái là biết có tiền, sao tôi biết họ được." Điền Quang vừa nói, vừa nhìn hình, sau đó vội cúi đầu, tự phỉ nhổ lời mình nói.

"Nhưng mà, theo tôi biết, ông là nhân viên vệ sinh của tập đoàn Lăng thị, làm công việc vệ sinh ở đó suốt ba năm. Mặc dù ít khi được gặp cấp trên, nhưng mà ông cũng không thể không biết tổng giám đốc của công ty là ai được. Điền Quang có một số việc, tôi không nói thẳng, nhưng cũng không có nghĩa là cái gì tôi cũng không biết."

"Ông là người có vợ con, hẳn biết được người quan trọng bị tổn thương là thế nào. Tôi biết, ông đưa bọn họ ra nước ngoài, một mình ở lại trong nước làm ăn. Nhưng mà, giấy không gói được lửa, nếu làm thì sẽ để lại dấu vết."

"Cô bắt vợ và con trai tôi? cô đã làm gì họ? tôi nói cho cô biết, bọn họ không biết gì hết, không có liên quan gì hết. Tôi cầu xin cô, xin cô đừng tổn thương vợ và con tôi! tôi thực sự không thể nói, nói ra tôi sẽ chết!" nghe Ngôn Thanh Hạm nói, Điền Quang lo lắng càng kích động. Thấy hắn giương nanh múa vuốt nhào đến chỗ Ngôn Thanh Hạm, hai vệ sĩ liền đè hắn lại, một cước đạp hắn trên đất.

"Điền Quang, ông không nên kích động. Tôi không có ý tổn hại bọn họ, cũng không muốn dùng chuyện này uy hiếp ông. Bọn họ được tôi để ở chỗ rất an toàn, sẽ không có gì xảy ra đâu. Tôi chỉ cần ông thành thật trả lời vài vấn đề, không cần ông mở miệng nói chuyện, chỉ cần gật hay lắc thì được rồi."

"Được, cô muốn biết cái gì? có phải tôi trả lời vấn đề của cô xong thì cô sẽ cho tôi và vợ con đoàn tụ?"

"Được, Ngôn Thanh Hạm tôi nói được làm được, sẽ không qua cầu rút ván."

"Vậy… cô hỏi đi."

Có người tham sống sợ chết, luôn vì bảo vệ mạng mình mà không tiếc mọi thứ. Nhưng mà khi người thân gặp nguy hiểm, hắn sẽ cố gắng dâng hết toàn bộ kể cả bản thân. Điền Quang, có lẽ chính là loại người này. Thấy hắn có chút do dự rồi liền thỏa hiệp, Ngôn Thanh Hạm gật đầu, cảm thấy mang vợ con hắn ra, đích xác là rất hữu dụng.

"Căn cứ như tài liệu đã có, tài khoản ngân hàng của ông mấy tháng trước đột nhiên có thêm một số tiền lớn hơn mấy triệu, mà… số tiền lớn như vậy, lại bắt nguồn từ một thư ký của tập đoàn Lăng thị. Chuyện này, có phải thật không?" hỏi ra vấn đề thứ nhất, Ngôn Thanh Hạm cẩn thận quan sát phản ứng của Điền Quang, thấy hắn gật đầu liền cong khóe miệng.

"Tôi là ai, chắc ông cũng biết, ở sân bay ông từng động tay chân với xe của tôi, lúc đó ông biết đó là xe của tôi sao?" Ngôn Thanh Hạm hỏi vấn đề thứ hai, Điền Quang liền sững sờ, sau đó liền lắc đầu một cái.

"Ừ, vậy vấn đề cuối cùng. Qua biểu hiện của ông, tôi biết, gần đây ông sống cũng không tốt, mà cái không tốt này chính là người thuê ông phá xe tôi. Ban đầu là do đối phương chủ động lộ diện mặt cho ông thấy hắn là chủ mưu vụ phá xe, hay là ông vô tình phát hiện ra? nếu là cái trước ông cứ lắc đầu, còn cái sau ông hãy gật đầu."

Khi vấn đề cuối thốt lên Ngôn Thanh Hạm ngồi trên ghế dựa, nhìn Điền Quang như đang nhớ lại. Qua hồi lâu, đối phương mới gật đầu. Có được câu trả lời hài lòng Ngôn Thanh Hạm nháy mắt với vệ sĩ, cho họ buông tay áp chế Điền Quang ra.

"Tôi hỏi xong rồi, cám ơn ông đã trả lời. Có vài vấn đề tôi cũng sớm có câu trả lời, cũng biết ông bị Lăng Long ép rất thảm. Số tiền này để lại cho ông, làm tiền bảo vệ mạng của ông. Đồng thời, tôi hy vọng khi ông bị bắt, đừng tiết lộ bất kỳ thông tin gì về tôi."

"Ông nên biết, tôi có thể tìm được ông một lần, thì có thể tìm được ông lần hai. Dù ông đem người nhà giấu đến chân trời góc biển, tôi cũng tìm ra được. Nếu chuyện tôi gặp ông bị lộ, đừng nói là ông, ngay cả bọn họ…"

Ngôn tẫn vu thử, không cần nói nhiều, Ngôn Thanh Hạm đem tiền để trước mặt Điền Quang, xoay người rời đi. Mới đi được vài bước liền nghe thấy tiếng khóc đè nén của người sau. Âm thanh nghẹn ngào, cô bất đắc dĩ lắc đầu, liền ấn di động.

"Thuận lợi không?"

"Ừ, rất thuận lợi, chuyện muốn biết đã hỏi rõ toàn bộ."

"Vậy thì tốt, tối nay đem mọi chuyện kết thúc đi."

"Tôi sẽ làm."

Cúp điện thoại Ngôn Thanh Hạm ngồi lên xe, lái đến biệt thự Mạc gia. Coi như là ngày lễ truyền thống ở Trung Quốc thì một đại gia tộc như Mạc gia, thì mọi người đều phải tụ họp đông đủ. Cho dù là thân thích trực hệ hay họ hàng, chỉ cần liên quan đến Mạc gia, thì đều phải quay về tham gia.

Mùa xuân năm nay, Mạc gia sẽ không tiếp đãi bất kỳ ai, chỉ có người của Mạc gia tiến hành tiệc trong nhà. Chỉ cần là người ngoài, cho dù ngươi có bao nhiêu chuyện, bối cảnh hùng hậu thế nào, hay muốn tặng quà quý cho Mạc Lâm, thì cũng sẽ không được tiếp đãi vào hôm nay. Nếu người trong gia đình làm vậy, thì sẽ sớm bị loại bỏ. Mạc gia làm vậy, trong mắt người biết chuyện là đương nhiên. Vì Mạc gia có thế mạnh vị trí cũng không ai có thể rung chuyển được.

Xuống xe cởϊ áσ khoác ném vào xe, Ngôn Thanh Hạm chỉnh lại sơ mi trên người, đẩy cửa vào Mạc gia. Đúng như suy nghĩ trong lòng, một năm 365 ngày, lúc này là lúc Mạc gia náo nhiệt nhất, cũng chính là ngày tết này. Đủ vẻ mặt quen thuộc, không quen thuộc, toàn bộ đều đến đây. Bọn họ đến ăn tết, đồng thời, cũng muốn mượn cơ hội này, tăng mối gia hảo với Mạc gia.

Là cháu gái được Mạc Lâm thương yêu nhất, Ngôn Thanh Hạm xuất hiện liền khiến một trận xì xầm không nhỏ. Thấy cô đến, nhiều trưởng bối cùng vãn bối đi đến chỗ cô, giả tình giả ý ân cần hỏi han cô. Cho dù trong lòng ghét như vậy nhưng Ngôn Thanh Hạm vẫn phải duy trì nụ cười trên mặt không chút sơ hở, hoàn mỹ như nữ thần hạ giới.

"Ai nha ~ xem coi ai về rồi đây? đây không phải là Ngôn Ngôn sao? sao hả, thấy nhị cữu không chào hỏi sao?" thật vất vả mới qua loa rời khỏi được những người thân kia, ngay sau đó Ngôn Thanh Hạm nhìn thấy nhị cữu liền đến chỗ cô chào hỏi. Cho dù gần 50 tuổi, trên mặt Mạc Lôi cũng không quá già. Thấy hắn mặc tây trang màu đen đi đến chỗ mình Ngôn Thanh Hạm cười một tiếng khẽ vuốt cằm.

"Thanh Hạm mới thấy nhị cữu, chúc nhị cữu năm mới vui vẻ." nghe Ngôn Thanh Hạm nói như vậy, Mạc Lôi vui vẻ cười, lấy bao lì xì trong túi ra nhét vào tay cô. Chỉ nhìn độ dày cũng biết tiền bên trong tuyệt đối sẽ không thấp hơn 10 ngàn tệ. "Đến, nhận của nhị cữu một bao lì xì. Mới mấy ngày không gặp, Ngôn Ngôn lại đẹp ra không ít."

"Cám ơn nhị cữu khen, nhị cữu cũng càng trẻ ra." nghe Mạc Lôi khen ngợi, Ngôn Thanh Hạm lễ phép đáp lại. Đang lúc cô muốn tìm cớ trốn đi, Mạc Sâm lúc này từ một bên đi đến. Dư quang liếc thấy biểu tình đối phương nghiêm túc rồi khinh thường, Ngôn Thanh Hạm thản nhiên như thường đứng đó. Cô hiện tại, không thể lựa chọn chạy trốn mà là muốn nghênh chiến.

"Ngôn Ngôn về rồi." tính cách Mạc Sâm vốn trầm ổn, chào hỏi cũng rất máy móc. Nhìn hắn đi đến, sắc mặt Mạc Lôi trở nên rất khó coi.

"Vâng, trên đường hơi kẹt xe, cho nên đến trễ."

"Hả? kẹt xe? hôm nay là mùa xuân, trên đường không nên kẹt xe chứ. Huống chi, lý do này, cháu đã dùng nhiều lần không đúng sao?"

"Đại cữu nói vậy là sao, Thanh Hạm thực sự kẹt xe, cũng không cố ý đến muộn."

"Thôi, có kẹt xe thật hay không, chỉ có cháu biết, Ngôn Ngôn, tại nạn lần trước chắc cháu nhớ chứ, sau này lái xe, nhớ cẩn thận…"

''Đủ rồi!"

Mạc Sâm nói một nửa liền bị âm thanh Mạc Lôi cắt ngang, nhìn sắc mặt hắn âm trầm Mạc Sâm cười một tiếng, đem sự chú ý đặt trên người Ngôn Thanh Hạm dời đến chỗ hắn. "Mạc Lôi, đã nhiều năm rồi, ngươi không biết học hai chữ lễ phép viết thế nào sao? ta là anh ngươi, ai cho phép ngươi la lối với anh mình như vậy." vô cớ bị nạt, tâm tình Mạc Sâm hiển nhiên không tốt. Thấy hắn đem mũi dùi nhắm đến Mạc Lôi, Ngôn Thanh Hạm không biết có nên khuyên can hay không, hay là lạnh lùng đứng xem.

"Ha ha, anh trai? tốt một tiếng anh. Ta coi ngươi là anh cả đối đãi, nhưng ngươi có coi ta là em trai không, ngươi đem Ngôn Ngôn làm cháu ngoại ngươi thôi sao? Mạc Sâm, mỗi lần thấy ngươi giả mù sa mưa, đều khiến ta cảm thấy chán ghét."

"Mạc Lôi, từ khi còn nhỏ thì hai người chúng ta đã không hợp, không ngờ đến giờ ngươi vẫn còn ngây thơ như vậy. Bất quá, ngươi đừng quên, con trai trưởng là cha, trừ lão gia tử, trong nhà này, ta chính là lão đại."

"Mạc Sâm, ngươi khốn kiếp!"

"Nếu như ta khốn kiếp, thì ngươi chính là đồ vô dụng khốn kiếp. Mạc Lôi, ngươi có thời gian ở đây cãi vã với ta, không bằng ngươi đi cầu lão gia tử, đem quyền lợi của ta phân cho ngươi một chút, như vậy trong lòng ngươi sẽ thăng bằng một chút."

Mạc Sâm nói xong, như không có chuyện gì xảy ra đi nói chuyện với những khác mới. Thấy Mạc Lôi cúi thấp đầu, siết chặt quả đấm. Ngôn Thanh Hạm không nói gì, xoay người lên lầu. Nhìn hai người bọn họ trước sau rời đi, Mạc Lôi ngẩng đầu lên, vuốt lại tóc làm như không có gì mà uống rượu. Chỉ là cặp mắt nâu vẫn nhìn chằm chằm Mạc Sâm không rời.

Tuy nói người nhà cùng nhau trải qua mùa xuân, nhưng tụ họp tại Mạc gia đối với mỗi người mà nói, so với bất kỳ người nào xuất tích cũng đều là bữa tiệc long trọng hơn. Trong phòng đội dạ phục, trang điểm lại một chút. Nhìn mình trong gương, Ngôn Thanh Hạm hài lòng gật đầu một cái, lấy di động ra.

Mở màn hình, liền xuất hiện tin nhắn có tên mẹ ruột Tiểu Cát Cát, nhìn cái tên đó Ngôn Thanh Hạm bật cười. Nghĩ thầm, Lam Khiên Mạch từ khi nào sửa lại cái tên buồn cười này?

"Thanh Hạm, người ta dậy rồi, còn ăn điểm tâm no rồi, mặc dù hơi muộn." nôi dung tin nhắn đơn giản, chỉ vài lời đơn giản cùng icon híp mắt cười. Nhưng mà chỉ là tin nhắn đơn giản như vậy, là người nhắn là Lam Khiên Mạch càng khiến Ngôn Thanh Hạm cảm thấy vô cùng ấm áp.

Cô nhắn lại vài chữ nghỉ ngơi cho khỏe, suy nghĩ một chút lại đổi thành: Ừ, mẹ Cát Cát rất ngoan, tối nay ăn gì với Cát Cát vậy? kiểm tra lại chính tả không sai, Ngôn Thanh Hạm liền ấn nút gửi, tin nhắn
gửi đi. Không lâu sau, nhận tin đến, liền biết được người nào đó luôn ôm khư khư cái điện thoại rồi.

"Ngô, đương nhiên là có gì ăn đó rồi. Thanh Hạm không được ăn món sở trường của em, có phải buồn lắm không? đúng rồi, Cát Cát nói rất nhớ chị đó, nhớ đến không cần vịt cao su nữa." thấy Lam Khiên Mạch nhắn tin lại, Ngôn Thanh Hạm không tự chủ cong khóe miệng. Đúng lúc cô muốn nhắn lại, thì có tiếng gõ cửa vang lên, là người giúp việc đến gọi cô, nói cô dạ tiệc bắt đầu.

"Em chiếu cố mình thật tốt, chị sẽ về sớm. Dạ tiệc bắt đầu rồi, chị xuống trước đây." nhanh chóng gửi lại tin cho Lam Khiên Mạch, Ngôn Thanh Hạm nhìn bộ váy tím đậm trên người mình, nhanh đi xuống lầu. Chỉ thấy trong phòng khách đã bày xong ba bàn tiệc dài, tất cả mọi người đều ngồi xuống, chỉ còn lại một mình mình.

Thấy tình cảnh này Ngôn Thanh Hạm tràn đầy áy náy cúi đầu với mọi người ba bàn, ngồi xuống bên chỗ trống tay phải của Mạc Lâm. Lúc này Ngôn Thanh Hạm phát hiện bên cạnh mình còn một chỗ trống khác, nghĩ vậy cô ngẩng đầu nhìn xung quanh phòng khác, muốn biết ai to gan như vậy, được ngồi ở vị trí quan trọng như vậy, còn dám đến trễ.

Mạc gia giàu có, chỗ ngồi ăn cơm cũng được quy định bất thành văn, cho dù là trực hệ thân thuộc cùng dòng tộc cũng không thể ngồi cùng một bàn cơm. Có thể ngồi cùng bàn chính với người chủ vị, thì chính là người có địa vị lớn rồi.

Bàn đầu tiên có Mạc Lâm dẫn đầu, có Mạc Sâm, Mạc Lôi, còn vợ con họ, còn có mình. Cho dù ngốc cũng thấy được, ngồi ở đây đều là trực hệ thân quyến của Mạc gia, là người có địa vị lớn trong Mạc gia. Ngay sau đó bàn thứ hai, người này thật ra không thể coi là dòng họ thân thuộc, vì họ cùng người nhà Mạc gia không thân thiết quá.

Những người này ngồi bàn thứ hai vì, vì bọn họ những người Mạc gia không muốn công bố, chính là con rơi không ai dám nhận. Trong đó có người con thứ ba của Mạc Lâm, tam cữu của Ngôn Thanh, Hạm Mạc Phong chính là một khuôn mặt xa lạ không quen biết. Bọn họ vì nguyên nhân thân phận, cũng không cũng có được hưởng vinh của Mạc gia bao nhiêu. Cũng không thể chối bọn họ là người Mạc gia.

Đến bàn thứ ba, mới thực sự là dòng thứ thân thuộc, từ chủ vị đến hàng chót Ngôn Thanh Hạm không tìm thấy người mình không nhận ra. Có thể thấy, những người này có quan hệ với Mạc gia so với bàn hai còn đạm bạc hơn. Bọn họ cách Mạc Lâm xa nhất, sợ là lượn quanh mấy vòng cũng không có cơ hội đến đây.

"Mọi người đã đến đông đủ, dùng cơm đi." khi Ngôn Thanh Hạm ngồi xuống, giọng Mạc Lâm trầm thấp vang lên, tiệc tối bắt đầu. Lúc này Ngôn Thanh Hạm hơi nhíu mày, rõ ràng bên cạnh còn chỗ trống, Mạc Lâm lại nói mọi người đến đủ? cách làm việc này, hình như không hợp lý.

Trong lòng Ngôn Thanh Hạm còn đang nghi ngờ, nhưng không hỏi ra miệng, vì trong Mạc gia khi ăn cơm không được phát ra bất kỳ âm thanh nào. Cả phòng khách im lặng dọa người, ngay cả âm thanh va chạm dao nĩa cũng không nghe thấy được. Nhìn mỗi người theo quy tắc an trong dĩa của mình, Ngôn Thanh Hạm lắc đầu, nhớ đến cuộc sống khi ăn cơm chung với Lam Khiên Mạch. Chỉ có khi ở chung với nữ nhân kia thì mình mới chân chính được tự do, vô câu vô thúc.

Mỗi cái xa hoa sau lưng đều có mục rỗng của nó, cũng như người Mạc gia đang ngồi đây, chuyện bọn họ nghĩ trong lòng ai cũng không biết được. Có lẽ một giây trước ngươi còn gặp nhau tươi cười, nhưng giây sau đó lại lại có người đâm ngươi một dao. Nghĩ vậy, bỗng nhiên cửa Mạc gia chậm rãi được mở ra. Nhìn thấy Lăng Long từ ngoài cửa bước vào, sắc mặt Ngôn Thanh Hạm liền trầm xuống, ánh mắt nhìn Mạc Lâm thêm vài phần nghi hoặc.

"Các vị trưởng bối, xin lỗi, tôi đến trễ." Lăng Long nó, chậm rãi đến bên cạnh chỗ ngồi Ngôn Thanh Hạm ngồi xuống. Lúc này cô mới hiểu được, thì ra để trống chỗ này là cho Lăng Long.

"Ừ, tới thì tốt rồi, ta giới thiệu với mọi người một chút, người này là cháu trai chiến hữu cũ của ta, tên Lăng Long, là tổng tài đảm nhiệm tập đoàn Lăng thị. Mọi người nhất định sẽ tò mò vì sao hôm nay ta gọi người ngoài đến đây. Ở đây, ta sẽ thông báo cho mọi người một tin vui."

"Hắn, không phải người ngoài, mà là cháu rể của ta, vị hôn phu của Ngôn Ngôn."

Editor: ông ngoại chơi chụp mũ ác thiệt chớ, sao ông ngoại không lấy Lăng Long mà bắt cháu gái đi lấy, rõ là ông ngoại thích Lăng Long mà bắt cháu gái không thích phải lấy, quá vô lý ah đáng nhẽ ông ngoại lấy Lăng Long luôn như vậy cúc hoa mới không bị hỏng, hê hê ~ mọi người yên tâm đi, Thanh Hạm sẽ phản đòn nhanh thôi, ông ngoại sắp cười không được khóc không xong rồi, đừng lo nhé ^.-

PS: bonus thêm cái hình để mọi người tưởng tượng, vì sao ông ngoại mê Lăng Long đến như vậy, thích mà không dám nói, toàn đem cháu gái ra làm bia đỡ đạn, há há :))))))))

Tác giả có lời muốn nói: Hú hú hú hú ~ hoan nghênh mọi người đến với chuyên mục nói nhiều lúc 8 giờ tối của Hiểu Bạo, hôm nay trời mưa, không khí tốt, mỗi ngày 22 độ mát mẽ, xem văn không nhắn lại nhiệt độ sẽ tăng, tăng đến mức ở truồng chạy thanh tân nội hàm, Bạo tỷ tỷ thùy mị, dòng chữ xanh nhỏ tiểu kịch trường.

Sau kíƈɦ ŧìиɦ Ngôn Ngôn rốt cuộc bắt đầu đánh boss rồi, thực ra thì trước mắt mà nói Ngôn Ngôn và Lam Lam đều có cùng cừu nhân gây trở ngại, là 3 người. Một là xú lão đầu ông ngoại, hai là Chiến tỷ, ba là chính là boss cuối cùng mọi âm mưu do hắn sắp đặt, Lần này, trước giải quyết chuyện ông ngoại rồi nói tiếp, còn những thứ khác cứ giải quyết sau. Thực ra đa số mọi người nghĩ ông ngoại khó giải quyết, thực ra thì Hiểu Bạo lại cảm thấy ngược lại. Ông ngoại bá đạo, lợi hại thì hắn vẫn là ông ngoại của Ngôn Ngôn.

Hắn có thể không ngó ngàng đến Lam Lam, nhưng sẽ không tổn thương Thanh Hạm, đây cũng là điều Thanh Hạm đánh cuộc. Tóm lại, người nhà thì có máu mủ liên quan, so với Chiến tỷ thì dễ đối phó hơn nhiều, dùng tình cảm để lấy lý lẽ, Ngôn Ngôn cố lên, sẽ được thôi!

Hiểu Bạo cũng biết, gần đây đánh boss chương tiết không bằng hai nhân vật diễn, bất quá đây chính là tình tiết phải viết, cho nên mong mọi người tiếp tục rải hoa nhắn lại nga. Hiểu Bạo muốn nhắn lại, không cho bảo bảo xấu nhắn lại, nửa đêm Hiểu Bạo đến nhà ngươi trộm tiết tháo nga.

Được rồi, không nói nhiều nữa chúng ta bắt đầu tiểu kịch trường manh manh hôm nay. Nhân vật chính bị chọc hôm nay vẫn là Nhiễm tỷ tỷ, bạn tham gia trêu đùa gồm có: tiểu tam tử, phương thiếu, cùng với tiểu lang lang! (nếu có bạn ghi danh bổ sung, đừng quên nhắn lại cho Hiểu Bạo, nếu không kỳ sau chính là kịch trường cuối của Nhiễm tỷ tỷ nga.)

Tiểu kịch trường này nói đến Nhiễm Tỷ Tỷ mang thủ hạ đi thu thập những bang phái nhỏ, kết quả./.

tiểu lam tử: Nhiễm tỷ, hỏa lực bọn họ quá mạnh, chúng ta sợ là không chống đỡ được lâu.

Nhiễm Tỷ Tỷ: ừ, phương thiếu cùng tiểu lang đâu rồi?

tiểu tam tử: ah, tiểu lang lạc đường, phương thiếu bị đối phương bắt làm tù binh!

Nhiễm Tỷ Tỷ: hai tên vô dụng, ngươi theo sát ta. ( Nhiễm Tỷ Tỷ vừa nói cầm Hắc Phong ra, từ sau cái rương lộn ra ngoài. Chỉ là mới vừa nhảy ra, nàng cảm thấy người trầm xuống, cả người ngã xuống.)

Nhiễm Tỷ Tỷ: ngươi làm gì? (nhìn tiểu tam tử tám cái móng ôm mình, Nhiễm Tỷ Tỷ mặt đầy hắc tuyến.)

tiểu tam tử: Nhiễm, Nhiễm tỷ, không phải ngươi cho ta theo sát ngươi sao? (mọi người: nhưng mà, ngươi không được ôm Nhiễm tỷ của chúng ta?)

Nhiễm Tỷ Tỷ: buông ta ra.

tiểu tam tử: ah???

Nhiễm Tỷ Tỷ: buông ta ra…

tiểu tam tử: nga! xin lỗi, Nhiễm tỷ!

Nhiễm Tỷ Tỷ: đi, cẩn thận một chút, đừng để bọn họ thấy. (hai người thận trọng đi, đến trước cửa một căn phòng, nghe thấy bên trong truyền đến tiếng phương thiếu la hét.)

phương thiếu: ah, đừng đánh ta a! ngàn vạn lần đừng đánh ta a. Ngươi muốn biết gì, ta đều nói cho ngươi rồi. Quý Mục Nhiễm thật sự là thụ, mỗi tối đều bị Lê tiểu thư đè dưới người, còn có a, nàng sợ chó, thích mặc đồ đen. Các người biết vì sao nàng thích mặc đồ đen không? vì nàng thích lăn trên đất, mặc đồ đen không cần tắm. Thật ra thì, ngay cả qυầи ɭóŧ của nàng cũng màu đen! (mọi người: thì ra là như vậy. Nhiễm Tỷ Tỷ: im lặng móc hắc phong ra.)

tiểu tam tử: khụ khụ, Nhiễm tỷ, cái này, hắn nói bậy nói bạ, ngài đừng để ý a. Nói tới, ngươi thực sự là thụ sao?

Nhiễm Tỷ Tỷ:… ( Nhiễm Tỷ Tỷ lạnh lùng híp mắt trợn tiểu tam tử, khiến người kia sợ không dám nói nữa. Hai người đẩy cửa đi vào, sau đó liền thấy phương thiếu bị cột vào cọc gỗ. Mọi người: OMG?)

địch nhân: Quý Mục Nhiễm! ngươi còn dám tới! chúng ta đã biết bí mật của ngươi! ha ha ha ha. (mọi người: cảnh sát, chỗ này có thằng ngu.)

Nhiễm Tỷ Tỷ: thả nàng, còn có một thủ hạ khác của ta.

địch nhân: cái gì? ngươi muốn ta thả? vậy ta quá mất mặt rồi, ta không thả! còn nữa, thủ hạ lạc đường của ngươi, hình như chết chìm dưới hầm phân rồi. (mọi người: tiểu lang, ngươi chết thảm quá.)

Nhiễm Tỷ Tỷ:…. (hiển nhiên, kiểu chết của tiểu lang, khiến Nhiễm Tỷ Tỷ cảm thấy vô cùng mất mặt.)

tiểu lang: Nhiễm Tỷ Tỷ! ngươi đừng nghe bọn họ nói bậy! ta chỉ rớt xuống hố phân thôi! không có chết chìm a! (lúc này, tiểu lang khắp người dính phân chạy đến, muốn ôm Nhiễm Tỷ Tỷ, Nhiễm Tỷ Tỷ né người người nào đó không kịp dừng liền ôm phương thiếu trên cọc gỗ.)

tiểu lang: ah!!!

phương thiếu: ah!!!!

địch nhân: ah!!!!

tiểu tam tử: các ngươi kêu gì?

3 người: thúi chết !!!!!!!!!!!!!!!

Nhiễm Tỷ Tỷ: ….

địch nhân: Quý Mục Nhiễm, ngươi gϊếŧ chết thủ hạ của ta, bây giờ lại dùng cách trồng rau đến bắt ta, hôm nay ta không gϊếŧ, ta nhất định sẽ không bỏ qua. (địch nhân nói, cầm dao cắt dưa hấu chạy đến chỗ Nhiễm Tỷ Tỷ. Mọi người: đại ca, đây không phải kiểu mẫu u linh, ngươi cầm dao nhỏ vậy, tự tìm chết sao?)

Nhiễm Tỷ Tỷ:…. (ổn định ung dung móc hắc phong ra, khi nàng chuẩn bị bắn, 3 con người nào đó đột nhiên vọt đến chỗ nàng.)

3 người: Nhiễm tỷ, để chúng ta bảo vệ ngươi!

Nhiễm Tỷ Tỷ: ! (nhìn thấy 3 người nhào đến chỗ mình, Nhiễm Tỷ Tỷ nhảy qua một bên, 3 người cùng địch nhân vì không kịp thu chân, cùng lăn xuống cầu thang…. nhìn 3 người hồn thăng thiên, Nhiễm Tỷ Tỷ dùng bao tay tháo một cái trang sức xuống, để bên cạnh các nàng.)

Nhiễm Tỷ Tỷ: tự làm bậy, không thể sống. (bóp mũi bỏ chạy.)

Truyện convert hay : Hào Môn Chiến Thần

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện