Việt Tố Việt Ái

Chương 60


trước sau

Sau lần đầu tiên tái xuất, đây cũng là bộ phim cuối cùng của Cao Lâm khi trở lại giới giải trí, bộ phim này có tên là một khi tác phẩm đã bấm máy thì trong ngoài nghề đều có người chú ý đến. Đó là một câu chuyện kể về một nữ giáo sư cùng một nữ sinh viên từ khi quen biết cho đến khi cả hai yêu nhau, cuối cùng phá tan mọi xiềng xích đến với nhau.

Ban đầu, nữ nữ khi đó cũng đã phạm vào cấm kỵ luân lý tình cảm, nhưng mà câu chuyện này lại còn liên quan đến quan hệ sư sinh. Điều này khiến cho bộ phim phải nhận nhiều sự phê bình chê bai chịu nhiều tiếng xấu, nhưng trong phương diện khác thì nó lại vô cùng nổi tiếng. Nhưng mà, ngoại trừ sự quan tâm của những người ngoài đến thể loại phim điện ảnh thì, nữ nhân vật chính do Tả Tĩnh Nhan đóng cũng gây ra nhiều tranh cãi.

Thân là ảnh hậu ngày trước không thể không nói nhân khí của Tả Tĩnh Nhan hai năm qua cũng đã không còn như trước. Sau khoảng thời gian đóng băng cho đến giờ, nàng cũng không có được tác phẩm nào được xuất bản, mặc dù tham gia diễn xuất nhiều, cũng từng làm người mẫu, nhưng làm vậy cũng chỉ có thể tăng thêm số lần để nàng được xuất hiện trên sân khấu, đối với dư luận thì danh tiếng cũng không được gì thêm.

Sự nghiệp trong nước, tên Tả Tĩnh Nhan cũng ít người biết. Chỉ khi tên nàng được nhắc đến, thì đa số họ người đều nghĩ đến tránh xa người ngàn dặm thái độ cũng không chút tán thưởng gì. Thân là minh tinh trong giới nghệ sĩ, cho dù nỗ lực tránh 'quy tắc ngầm' nhưng cũng sẽ gặp không ít điều thân bất do kỉ.

Vóc người Tả Tĩnh Nhan rất đẹp, dung mạo càng không thể chê. Có nhiều người rất muốn 'bao nuôi' nàng, muốn bỏ tiền ra 'phủng' nàng thì càng không thiếu. Nhưng mà mỗi khi có người kiến nghị hoặc đưa ra yêu cầu như vậy, Tả Tĩnh Nhan đều sẽ lớn tiếng cự tuyệt, không hề giữ mặt mũi cho kẻ nào. Đúng là như vậy, nàng mới bị dán cho cái mác tự coi mình là thanh cao, không biết đối nhân xử thế.

Nhiều nguyên nhân tóm lại, sau đó lại có tin Tả Tĩnh Nhan cùng một người đàn ông xa lạ công khai thân mật bên ngoài truyền ra, rất nhiều người trước kia bị nàng cự tuyệt đều chỉ trích nói nàng đánh bóng danh tiếng thanh cao như đền thờ, chỉ để làm **. Những lời sỉ vả không ngừng xuất hiện, càng ngày càng nhiều giống như những con kiến bình thường được nếm mật ngọt, không ngừng bò tới chỗ Tả Tĩnh Nhan.

Rất nhiều người đã hỏi vì sao Cao Lâm lại tái xuất lúc này, tại sao lại chọn một diễn viên đáng ghét như vậy để diễn bộ phim này. Nghe ký giả hỏi như vậy Cao Lâm cũng không có nổi giận, cũng không vì giữ mình rồi nói diễn viên cần xinh đẹp này nọ. Cô chỉ nói, ánh mắt khi nhìn thấy Tả Tĩnh Nhan lần đầu thì đã bị khí chất trên người nàng hấp dẫn. Cảm giác này khi nhìn kỹ rất là mãnh liệt, thậm chí khiến cô sinh ra ảo giác, dường như Tả Tĩnh Nhan không phải là nàng, mà là nữ nhân vật chính trong bộ phim, Trừng Phi Dương.

"Tĩnh Nhan, cảm giác cảnh diễn này thế nào?" ngồi dưới dù che nắng, Tả Tĩnh Nhan cẩn thận nghiên cứu kịch bản. Lúc này Cao Lâm đi tới, đưa cho nàng một ly nước, nhẹ giọng hỏi. "Tôi đã đọc qua rồi, cảnh này muốn quay tốt thật sự cũng có vài chỗ khó. Bởi vì tình tiết tốc độ quá nhanh, tôi không dám chắc quay một lần lần sẽ tốt được, nhưng tôi sẽ cố gắng."

Tả Tĩnh Nhan nói xong, ngẩng đầu nhìn Cao Lâm. Người này ngày thường ăn mặc cũng rất đơn giản chỉ là áo thun trắng cùng quần dài màu đen, dưới chân cũng chỉ đi đôi giày cao gót màu đen. Nếu người bình thường mặc như vậy, trong một đám người quay đầu một cái sẽ không tìm thấy được, nhưng Cao Lâm mặc đồ khá bình thường như vậy nhưng lại rất dễ nhận ra.

Tả Tĩnh Nhan cảm thấy, trên người Cao Lâm có một loại khí chất rất đặc biệt. Cô không giống như Ngôn Thanh Hạm cao quý ưu nhã, không giống Lam Khiên mạch khó hiểu khó dò, lại không hoạt bát hay phóng khoáng như Tạ Sương Sương. Cao Lâm giống như người đến từ thế giới khác, thờ ơ lạnh nhạt nhìn những người bên cạnh cô hoạt động. Cô biết cách nói chuyện đù vui hài hước, cũng rất nghiêm túc xử lý trước mọi cảnh quay, cũng sẽ nổi giận khi mình hay Tạ Sương Sương diễn mất thần.

Mặc kệ trước đó Cao Lâm có thế nào, mọi tâm tình trong cô trước đó cũng rất nhanh biến mất, như cuồng phong gào thét qua đi, không để lại dấu tích. Cô có thể không đổi mặt chọc cười mọi người, cũng có thể khiến cho một diễn viên phụ bị mắng tới khóc, giây kế tiếp lại như không có gì xảy ra nói chuyện với người đó.

Kỳ quái, quỷ dị, đây chính là định nghĩa Tả Tĩnh Nhan dành cho Cao Lâm.

"Đó là mục tiêu kết tiếp của cô? hay cũng là… con mồi mới?" Cao Lâm đi khỏi không lâu, một âm thanh quen thuộc từ đỉnh đầu truyền xuống. Tả Tĩnh Nhan ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy Lăng Vi đứng cạnh dù, vẻ mặt bất mãn nhìn mình. Nàng cũng không biết đối phương nói vậy có ý gì, nhưng từ nét mặt Lăng Vi cũng có thể đoán ra được lòng cô ấy lúc này không được vui.

"Lăng tiểu thư, tôi không hiểu cô có ý gì, hiện tại tôi đang rất bận, không có thời gian với cô…"

"Ha ha, Nhan Nhan thật đúng là vô tình, có niềm vui mới liền quên tình cũ hả? có phải cô có ý gì với nữ đạo diễn kia không? tôi cũng cho cô biết luôn, cô ta đúng là rất tài hoa, phim điện ảnh quay cũng rất đắt khách. Bất quá, cho dù đem mười người như cô ta gom lại, cũng không bằng một phân nửa tài sản của tôi." [ps: bả khoe của đó mấy chệ ~~]

Nếu trước đó Tả Tĩnh Nhan còn không hiểu Lăng Vi nói cái gì, thì hiện tại nghe xong mấy cái này, nàng cũng đã hiểu ý đối phương muốn nói cái gì. Ngưng mắt nhìn Lăng Vi bất mãn cùng tự hào, Tả Tĩnh Nhan đột nhiên rất muốn cười. Cười Lăng Vi ngây thơ, càng buồn cười hơn mình không ra gì.

Tả Tĩnh Nhan không biết gần đây rốt cuộc mình như thế nào, từ sau đêm đó ngủ chung cùng với Lăng Vi trên sofa, nàng cảm thấy lòng mình đối với nữ nhân này có sự chuyển biến rất lớn. Lúc đầu thực sự nàng rất ghét Lăng Vi, . Nàng chán ghét cô tự cao tự đại, trong mắt không coi ai ra gì. Nếu không phải cô ấy thì mình cũng không đến nỗi thành như vậy.

Nhưng mà, ngoại trừ sự đáng ghét này ra, Tả Tĩnh Nhan cũng không thừa nhận là mình đang e sợ Lăng Vi. Nàng đã từng cho người điều tra sau lưng Lăng Vi, nhưng mỗi lần thám tử quay về đều không có tin tức gì. Tả Tĩnh Nhan biết, sẽ có kết quả như vậy, xem ra là đã bị Lăng Vi động tay động chân vào rồi, che dấu hết mọi tin tức với nàng.

Tả Tĩnh Nhan cũng định đóng xong bộ phim này rồi thì lấy tiền rời đi, không gặp lại Lăng Vi hay bất kỳ ai trong giới giải trí này nữa. Nhưng mà, đêm hôm đó bị Lăng Vi gọi khẽ mà tỉnh dậy, còn từ trong ngực đối phương dậy. Tả Tĩnh Nhan lần đầu tiên cảm giác không phải xấu hổ, mà là sự quyến luyến sâu đậm không nỡ rời xa.

Thì ra, ở một mình quá lâu, thì sẽ biết được tịch mịch.

Nàng cũng không bài xích hoài bão muốn ôm ấp của Lăng Vi, thậm chí có chút thích nhiệt độ cơ thể trên người nàng cùng hương nước hoa nhàn nhạt trên người cô. Chuyển biến như vậy, Tả Tĩnh Nhan lại muốn bắt đầu cùng Lăng Vi trở thành bạn bè. Nhưng mà, nàng lại không biết mình đang xảy ra chuyện gì. Vì sao, khi nàng nhìn thấy Lăng Vi ôn nhu hôn Lam Khiên Mạch lúc đó, trong lòng nàng có vẻ rất thất vọng cùng tiếc nuối.

"Lăng tiểu thư, có vài lời tôi đã nói qua nhiều lần rồi. Tôi không thích nữ nhân, đối với cô cũng không có bất kỳ ý muốn gì. Mong là không vì chính mình là đồng tính thì cũng coi mọi người xung quanh thành như vậy." Tả Tĩnh Nhan lạnh lùng nói ra, không nhìn Lăng Vi. Thấy thái độ nàng lạnh lùng, người kia cũng không tiếp tục dây dưa nữa, mà đi tới nơi các nữ diễn viên phụ nói chuyện vui vẻ với các nàng.

Là nhà đầu tư phim điện ảnh, Lăng Vi tất nhiên là nhật vật quan trọng nhất trong đoàn làm phim. Nói ra thường, thì nhà đầu tư chỉ cần bỏ tiền ra cho đoàn làm phim tự quay, ít ai như Lăng Vi mỗi ngày đều đến đây ngồi xem. Lâu ngày, không ít diễn viên còn biết người này ngoài có xe sang còn là nhà đầu tư cho nữ minh tinh diễn chính trong bộ phim này. Đồng thời, cũng là một đồng tính nữ.

Nữ diễn viên phụ kia đối với Lăng Vi cũng có ý, hiện tại thấy Lăng Vi chủ động tìm cô, tất nhiên cô ta sẽ vui vẻ vừa kéo vừa ôm, thậm chí không ngại ngùng mà hôn luôn. Cảm thấy trên mặt mình bị nữ diễn phụ hôn lên, Lăng Vi nhíu mày, cố nén kích động muốn đẩy người kia ra, liếc mắt nhìn Tả Tĩnh Nhan.

Nhưng mà khiến cô thất vọng chính là đối phương căn bản không thèm nhìn về hướng này, vẫn bên đó vô cùng chuyên
tâm đọc kịch bản. Nghĩ vậy, trong lòng Lăng Vi thoáng chút không cam tâm, càng nhiều hơn chính là cảm giác vô lực. Từ sau ngày hôm qua cô hôn Lam Khiên Mạch xong thì quan hệ hai người dường như đã chuyển biến tốt hơn lại quay về mốc ban đầu. Ngoại trừ công việc phải xuất hiện thì những thời gian khác lại như người qua đường.

Lúc này, Lăng Vi hận mình không đâu lại làm chuyện thăm dò nhàm chán kia. Kỳ thực, cô cũng không muốn Tả Tĩnh Nhan phải thế nào cả, hay là làm con cờ gì đó. Cô chỉ muốn biết, chính mình vì Tả Tĩnh Nhan mà nỗ lực có được hồi báo hay không, nhưng cuối cùng nữ nhân này cũng không có chút gì là thích mình.

Cô từng thử nhưng lại không có được đáp án mình mong muốn. Tả Tĩnh Nhan đối với cô, dường như không có một điểm tình cảm gì đáng nói. Đừng nói là thích, có khiến nàng không ghét mình cũng rất khó. Dù sao, nếu như mình không đem tin tức đó cho ký giả, Tả Tĩnh Nhan vẫn sẽ là một người nổi tiếng xinh đẹp, một diễn viên có danh tiếng cực tốt.

Nhân viên công tác cũng đã chuẩn bị xong, phần quan trọng nhất trong bộ phim chính thức ghi hình. Tả Tĩnh Nhan vào vai một giáo sư dạy tiếng Anh ở đại học tên Trừng Phi Dương, còn Tạ Sương Sương đóng vai sinh viên năm nhất vừa vào đại học. Hai người bình thường ở cùng nhau cũng dần quen thuộc, nảy sinh không ít hảo cảm. Cho đến giờ, thì Tạ Sương Sương và Tả Tĩnh Nhan đang diễn cảnh hai nhân vật trong thời kỳ chiến tranh lạnh. Cảnh diễn này là nhân vật Trừng Phi Dương làm hướng dẫn đem cả lớp ra bãi biển nghỉ ngơi vui chơi, sau đó gặp phải Trần Lộ Hướng vai do Tạ Sương Sương diễn cũng đã thông báo trước sẽ có cảnh diễn cưỡng hôn.

Toàn bộ cảnh diễn Tả Tĩnh Nhan không chỉ biểu hiện cảm xúc vô cùng kinh ngạc, giãy dụa, vui vẻ, còn có sự sợ hãi khi bị cuồng hôn sau đó, không dám tin, cùng sự phẫn nộ. Tâm tình biến hóa lớn như vậy, cho dù là diễn viên có nghiệm lão luyện cũng không thể nào làm được. Nhưng có thể thấy được, đây đối với Tả Tĩnh Nhan đúng là một sự thách thức cực đại.

Trước ống kính, Trừng Phi Dương mặc một chiếc đầm trắng đứng trước bờ biển, dưới chân chính là biển sâu không thấy đáy. Gió nhẹ thổi mái tóc dài nâu quăn của cô, làm mê loạn nửa màn ảnh, đồng thời cũng làm mê loạn lòng nàng. Cô đang suy tư quan hệ của mình và Trần Lộ, mình là giáo sư của nàng, lớn hơn nàng mười tuổi. Cha mẹ mỗi ngày đều thúc giục cô nhanh chóng tìm một người đàn ông giỏi giang kết hôn, nhưng mà, cô lại đối với nữ sinh của mình sinh ra tình cảm.

"Phi Dương, chị ở đây làm gì vậy?" trong lúc Trừng Phi Dương đang ngẩn người, Tạ Sương Sương đóng vai Trần Lộ từ đằng xa đi đến. Hôm nay nàng vẫn như vậy là một người hoạt bát vui tươi, toàn thân đều tỏa ra tư vị đặc hữu của thanh niên tinh thần phấn chấn. "Tiểu Lộ, cô đã nói rồi, phải cô là lão sư." Trừng Phi Dương nhỏ giọng nói, trong lời nói cũng không có chút trách cứ nào.

"AHh? Phải? nhưng bây giờ đang nghỉ hè mà, lẽ nào chị còn muốn em gọi là lão sư hả? Phi Dương, chị biết rõ, cho dù có gọi chị là lão sư, thì cũng có một số việc không thể nào thay đổi được." cảnh diễn đến chỗ này, đột nhiên trở nên nghiêm túc. Trừng Phi Dương nhìn Trần Lộ đang từ từ bước đến chỗ mình, không biết vì sao hôm nay cô cảm thấy Trần Lộ rất quái lạ.

"Phi Dương, khi nãy Cao Cương nói hắn yêu em, muốn em làm bạn gái hắn." nghe Trần Lộ nói xong, Trừng Phi Dương đau lòng đến quặn thắt, nhưng vẫn miễn cưỡng vui cười, nói ra lời không thật lòng mình. "Vậy thì tốt rồi, Cao Cường cũng không tệ."

"Đúng vậy, hắn nói hắn yêu em từ lâu rồi, từ ngày khai giảng đầu tiên đã chú ý đến em. Hắn còn nói muốn lên giường với em, muốn em gả cho hắn, sinh cho hắn…"

"Đủ rồi, đừng nói nữa!" Trừng Phi Dương mở miệng cắt ngang lời Trần Lộ nói, cô cố nén tức giận trong lòng mình, nhìn ra biển.

"Sao vậy? tại sao không cho em nói? Trừng Phi Dương! Chị là quỷ nhát gan! Chị rõ ràng là thích em, vì sao lại không dám nói với em?"

"Tiểu Lộ, mọi chuyện không hề đơn giản như em nghĩ, tôi không phải… ưm!"

Cảnh diễn cưỡng hôn bắt đầu, các nhân viên công tác đều khẩn trương nhìn vào màn hình, trong đó cũng có cả Lăng Vi. Mặc dù cô biết tất cả chỉ là diễn, cũng biết quan hệ giữa Tả Tĩnh Nhan và Tạ Sương Sương là bạn bè bình thường. Thế nhưng, nhìn hai người cách đó không xa đang hôn nhau, cô lại cảm thấy vô cùng khó chịu.

Cái cảm giác khó chịu này không giống với sự đau nhức nào, cũng không phải là lúc chưa thỏa mãn du͙ƈ vọиɠ không cao không thấp, mà là không cam lòng cùng bất an. Lăng Vi không hiểu vì sao mình đã nỗ lực nhiều như vậy nhưng vẫn không được Tả Tĩnh Nhan đáp lại, chính mình mỗi ngày đều ở trong đoàn làm phim đi theo nàng, cố ý xử lý cho xong công việc ngày thứ hai vào mỗi tối.

Cho dù mỗi ngày cũng chỉ có thể ngủ được vài tiếng, Lăng Vi cũng không bỏ đi cơ hội làm bạn với Tả Tĩnh Nhan. Nhưng mà, cô đã làm đến mức này rồi mà Tả Tĩnh Nhan vẫn bài xích cô. Lăng Vi lần đầu tiên cảm thấy vô lực, thậm chí có cảm giác muốn bỏ đi. Tả Tĩnh Nhan có thật là ghét mình tới như vậy không?

Nghĩ vậy, Lăng Vi tháo kính mát xuống nắm chặt trong tay, lộ ra khuôn mặt tiều tụy. Kính mát vì dùng sức lớn mà mà vỡ nát, bản thân cô lại không chút cảm giác đau đớn nào cứ vậy mà siết chặt. Dường như thấy Lăng Vi không ổn, cái người mới vừa hôn cô xong lại lặng lẽ đi tới cạnh người cô, trực tiếp ngồi lên đùi cô, cúi đầu hôn môi Lăng Vi.

Bởi vì nhân viên còn đang bận quay phim, cho nên không có ai chú ý đến hành động của Lăng Vi, nhưng mà Tả Tĩnh Nhan ở đối diện cô lại nhìn thấy hết tất cả. Nàng có chút ngốc lăng nhìn Lăng Vi cùng nữ diễn viên phụ kia hôn hồi lâu, theo bản năng đẩy Tạ Sương Sương ra, lại quên chính mình đang đứng cạnh bờ.

Khiến giày cao gót không tiếng động mà gãy gót. Tả Tĩnh Nhan thậm chí cũng không kịp quản mắt cá chân đang đau, cả người liền ngã ra sau, lọt xuống dưới biển. Nước biển chung quanh tràn vào trong người, Tả Tĩnh Nhan vùng vẫy muốn ngoi lên, nhưng nàng lại không biết bơi, lại còn bị trật khớp chân. Chỉ mới có 10s đã chìm xuống dưới.

Cảm giác hít thở không thông khiến cho thân thể mơ hồ đau nhức, Tả Tĩnh Nhan nhìn bờ cách mình càng lúc càng xa, ngoại trừ cười khổ. Vào lúc này, nàng lại hy vọng giá như Lăng Vi đến cứu mình, thực sự là… ngốc đến nực cười.

"Cứu người! Nhanh đến cứu chị Tĩnh Nhan!" từ lúc Tả Tĩnh Nhan bị trật khớp cho đến khi ngã xuống biển, một loạt sự kiện chỉ diễn ra trong vài giây. Mà người phản ứng đầu tiên lại chính là Tạ Sương Sương, cô gào thật lớn, rốt cục cũng kinh động đến Lăng Vi đang ngồi bên kia. Cô vội đẩy nữ diễn viên phụ kia ra, chạy đến cạnh biển, gắt gao bắt Tạ Sương Sương lại hỏi cô ấy xảy ra chuyện gì.

"Chị Tĩnh Nhan rơi xuống biển rồi! Khốn kiếp!" Tạ Sương Sương mắng Lăng Vi, chỉ là người kia không có võ cũng không thèm quản cô ấy. Nhìn biển trước mặt không thấy đáy, Lăng Vi cởϊ áσ khoác của mình ra, không nghĩ ngợi liền nhảy xuống biển. Một khắc đó khi chạm nước, đầu cô như xe chạy không phanh, chỉ có mỗi biểu tình của Tả Tĩnh Nhan chạy qua trước mắt như đèn kéo quân.

Nàng nói chuyện nghiêm túc trang trọng, nàng không lộ vẻ gì khác, nàng coi thường cô, nàng khi ngủ rất khả ái, còn có… vẻ mặt nàng trước mắt cô, sự tuyệt vọng tịch mịch của nàng.

Nữ nhân ngốc, quay cái kiểu gì mà để mình té xuống biển, cô cũng chẳng biết làm gì? ngoan ngoãn ở nhà làm nữ nhân của tôi không được sao?

Truyện convert hay : Cửu Chuyển Đế Tôn

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện