Tôi không cố gặng hỏi những câu ngu ngốc như "Nó có đẹp không?" Sau đó, hình như chị có mỉm cười với tôi: "Chị rất thích nó." Còn tôi, đã qua thời kỳ tự ti chỉ biết khóc khi tự ti vì nghèo rồi, ý tôi là về mặt tâm trạng ấy.
Chị cũng không nói gì.
Qua một lúc, dường như chúng tôi đều ngây ngốc ngắm ra ngoài cửa sổ phía bên mình.
Bên tôi là cảnh biển đen ngòm, bên chị là cánh đồng đen thui, đằng sau là gia đình hoà thuận như sao lấp lánh, đằng trước là dãy đèn đường trải dài, tôi cũng không biết nó đến từ đâu.
Chị mở cửa xe, bước ra ngoài.
Tôi thấy chị đứng ngoài cửa xe, buông xoã mái tóc vốn đã được tạo hình tử tế.
Gió rất to, tóc chị bay tán loạn theo chiều gió trong màn đêm mênh mông, góc váy đung đưa làm tôn lên sự mỏng manh của chiếc váy dạ hội, nhìn có vẻ, gầy yếu đến vậy.
Tôi cũng xuống xe, cởi chiếc áo gió của mình đưa cho chị, chị nhìn có chút kinh ngạc, không nhận lấy, chỉ hỏi: "Em không lạnh sao?"
Tôi cười rồi giúp chị mặc vào, cài vào vài chiếc cúc đằng trước, nói: "Không phải trong phim họ toàn diễn thế này sao?"
Chị cười tôi: "Rốt cuộc em đã xem bao nhiêu phim vậy."
Tôi thấy vài sợi tóc rơi trên khuôn mặt tươi cười của chị, vừa trẻ trung vừa sống động.
Tôi rất muốn vươn tay ra vén tóc cho chị.
Nhưng lại thấy hành động đó khá đường đột và mạo phạm.
Gió thổi qua làn áo sơ mi của tôi, xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng tôi.
Tôi rất muốn quay lại xe, nhưng, có lẽ do tôi đã tê cóng, chỉ biết đứng yên tại chỗ và phóng tầm nhìn ra biển lớn trước mắt.
Lợi dụng lúc thủy triều lên, nước biển nổi sóng dữ dội, đánh vào các vách đá, phát ra những tiếng gầm rú âm u trầm lắng.
Bên kia là Phương Đông sao? Bên kia là đường về quê nhà tôi sao?
Gió làm tôi tê tái cả người.
Bỗng chiếc điện thoại rung lên trong túi quần.
Tôi cứng ngắc lấy điện thoại ra, thấy một dãy số mà tôi chưa từng thấy trước đây.
Ngập ngừng một lúc, tôi không nhận.
Thẩm Phương nhìn tôi, tiện hỏi: "Trời ở Bắc Kinh đã sáng chưa, có phải đường dây nóng của bạn trai không?"
Tôi nói: "Không phải, em không biết số này, có lẽ là gọi nhầm."
Có vẻ như Thẩm Phương đã hoàn hồn: "Quay lại thôi, gió to quá." Nói xong chị quay người trở về xe.
Điện thoại lại rung lên, vẫn là dãy số đó, chưa từng nhìn thấy, rất xa lạ.
Tôi nghĩ, bị điên hay sao? Tối thế này rồi mà.
Thế là tôi thẳng tay đặt điện thoại về chế độ im lặng.
Tôi nghĩ, tôi không muốn bị quấy rầy.
Chúng tôi lần lượt quay về bên xe.
Tôi đang định mở cửa, thì Thẩm Phương vòng ra phía sau xe, giơ tay mở cốp, ngơ ngác nhìn chằm chằm.
Tôi đóng cửa trước lại, đi tới hỏi: "Sao vậy?"
Thẩm Phương nói: "Hình như chị đã thấy chiếc xe thế này ở nhà, đằng sau có thể nằm phẳng."
"Ồ, ý kiến hay đấy." Tôi chui vào trong xe, loay hoay một hồi: "Ở đây có một nút bật, chị giúp em ấn mở đi."
Chúng tôi dỡ hẳn phần sau của chiếc xe xuống, một chiếc cốp rộng rãi hiện ra.
Tôi vui sướng trong lòng, đợi sau này tôi cũng phải mua một chiếc xe giống thế này mới được, thật tốt biết mấy, đi ra ngoài tiện có chỗ ăn ở.
Tôi vui vẻ trèo vào trong, vẫy tay với Thẩm Phương: "Mau tới đây, hay lắm, có thể nằm được rồi."
Thẩm Phương cũng đi vào, tôi đóng cửa.
Cốp xe ngăn cách sóng biển, ngắn cách gió lớn, và cũng dường như ngăn cách cả cái lạnh.
Tôi bảo Thẩm Phương di chuyển vị trí xe, để đuôi xe hướng ra biển.
Bằng cách này, chúng tôi có thể nằm phía sau, nhìn qua cửa sổ ô tô và ngắm bình minh vào buổi sáng sớm.
Chúng tôi ngả người vào ghế trước, không biết nói gì với nhau cả.
Chúng tôi nhìn đăm đăm một mảng mênh mông không có điểm dừng ngoài cửa sổ, như đều có tâm tư riêng.
Cuối cùng, Thẩm Phương nói một câu: "Em đang nghĩ gì thế?"
"Nghĩ về nhà, nghĩ về mẹ em," tôi nói nhỏ: "....Cũng nghĩ về bạn trai em nữa."
"Em rất yêu họ nhỉ."
Tôi không nói gì, quê nhà, mẹ tôi đã luôn ở bên tôi suốt hơn 20 năm, bạn trai cũng ở bên tôi sắp được 9 năm, những điều đó đã trở thành một phần của cuộc sống của tôi, làm sao một chữ "yêu" có thể biểu đạt cho tròn được.
Qua một lúc: "Thẩm Phương, chị cũng nhớ người nhà chị chứ? Sinh nhật chị mà."
"Ừ, đúng vậy."
Tôi không biết tại sao lại hỏi: "Chị có nhớ mẹ không?"
Thẩm Phương do dự: "Bà ấy đã mất được vài năm, có lúc nhớ, nhưng cũng đã quen."
Tôi lại hỏi: "Chắc mẹ chị cũng rất yêu chị, chắc hẳn bà ấy rất xinh đẹp, nếu không làm sao có thể sinh ra một cô gái đẹp như chị chứ."
Thẩm Phương cười: "Đúng vậy." Một lúc sau, chị nói tiếp: "Mẹ và bà chị đều rất xinh đẹp.
Ngày xưa bà chị là hộ sĩ của ông chị, mẹ chị trong đoàn văn công, nhảy múa rất đẹp, hát cũng rất hay.
Sau giải phóng ông bà chị mới kết hôn.
Ông lớn hơn bà rất nhiều, bác cả chỉ kém bà 8 tuổi".
"Vậy bố mẹ chị thì sao? Không phải bố chị cậy việc gia đình có điều kiện tốt nên đi ức hiếp thiện nữ đấy chứ" Lời vừa nói ra, tôi đã thấy có hơi quá đáng.
Nhưng chị không có gì là không vui vẻ cả: "Cũng không hoàn toàn như vậy.
Bọn họ là chiến hữu trong bộ đội, cũng có thể nói là tự do yêu đương.
Mẹ chị rất xinh đẹp, hát hay, nhảy giỏi, diễn A Khánh Tẩu hay gì đó trong Hồng Sắc Nương Tử Quân, bố chị vừa xem đã thích ngay bà ấy.
Sau này, vào thời bình, mẹ chị phải quay về Tô Ích, hai người lập tức kết hôn, cùng quay về Bắc Kinh.
Lúc đó, hình như bà chị không vừa ý cho lắm."
Tôi nghe kể thấy rất vui: "Này, kể tiếp đi, thú vị quá, sao mà cứ như phim ngày xưa ấy, phong lưu quân tử đem lòng yêu cô nương xinh đẹp, hai người vượt qua trở ngại phong kiến dũng cảm kết nghĩa vợ chồng."
Thẩm Phương cười: "Hết rồi, chỉ là kết hôn xong, sau đó sinh ra anh chị, rồi lại sinh ra chị."
Tôi nói: "Có lẽ anh trai chị cũng rất đẹp trai nhỉ? Có lẽ người nhà chị đều đúc từ một khuôn mà ra."
Thẩm Phương nghĩ một lúc: "Cũng tạm được.
Không biết nữa, từ nhỏ đến giờ nhìn quen rồi."
Tôi đùa: "Hay là chị giới thiệu cho em đi, đừng để nước tốt chảy ruộng ngoài."
Thẩm Phương lườm tôi một cái: "Không phải em cũng có bạn trai rồi sao, hơn nữa, anh ấy đã kết hôn rồi, con cái sắp biết chạy đến nơi."
Tôi bĩu môi: "Chắc là chị dâu của chị cũng rất xinh đẹp, không thì làm sao có cửa bước vào nhà chị được chứ."
Thẩm Phương thế mà lại thở dài: "Thật ra con