Suốt chặng đường, tôi ngồi ở hàng ghế trước của chiếc Ben theo dõi màn chào hỏi của anh A và Thẩm Phương, nghe A khoe khoang về nền kinh tế phát triển của Thượng Hải, cứ như sự phát triển từng ngày của tổ quốc là do một tay anh ta xây dựng lên vậy, rất coi mình như người trong cuộc, có vẻ như anh ấy biết hết những chuyện đại sự cho đến những bí mật của đất nước.
Chiếc xe tiến thẳng đến một khách sạn 5 sao trong khu vực công ty đặt trụ sở.
Tuy đó chỉ là quận ngoại thành, nhưng vẫn có rất nhiều toà nhà cao cấp do giao thương xuất nhập khẩu.
Xe vừa dừng, tôi lại bắn ra ngoài thật nhanh đỡ Thẩm Phương đi xuống, thậm chí còn hận không thể xách hết hành lý của Thẩm Phương lên lầu, để người gác cửa nhìn tôi với ánh mắt phẫn uất, cô là phụ nữ, không nhìn lại dáng vẻ bé nhỏ của mình hay sao mà lại cướp bát cơm của chúng tôi?
Người gác cửa dùng thang máy chở hàng đưa hành lý lên.
Tôi kính cẩn tháp tùng Thẩm Phương và anh A, tay cầm chiếc vali kéo của Thẩm Phương.
Suốt chặng đường từ sân bay đến khách sạn, Thẩm Phương không nhìn tôi lấy một cái, khiến tôi nhịn không được mà cứ mãi nhìn theo, hi vọng có thể bắt gặp được ánh mắt của chị, sau đó nhận lại được một chút tình cảm từ đôi mắt chị.
Nhưng, hình như toàn bộ sự chú ý của chị đều đặt lên người anh A.
Anh A vắt óc nghĩ ra chuyện cười kể cho Thẩm Phương, Thẩm Phương cũng rất vui vẻ lắng nghe.
Tôi cảm thấy rất ngột ngạt, tôi nghĩ, chị cũng thật thiếu phong độ, ai cũng có thể chọc chị cười, chị có biết trong bụng tên hói đầu này đang có ý định gì không? Nhìn xem nước miếng của tên hói này sắp rớt ra ngoài rồi kia kìa.
Cuối cùng cũng đến phòng.
Anh A xem như cũng biết cư xử, anh vào xem qua phòng rồi nói lời tạm biệt.
Vừa bước chân ra ngoài, anh vẫy tay nói: "Cô Thẩm mau nghỉ ngơi nhé, buổi tối tôi sẽ tiếp đón cô Thẩm.
Tiểu Cảnh, giúp cô Thẩm thu xếp một chút, nếu cô Thẩm còn có yêu cầu gì thì em cứ giúp, buổi tối anh sẽ sắp xếp xe đến đón, nhớ để ý điện thoại."
Tôi nói: "A Tổng, điện thoại của em hỏng rồi." A sững sờ, nhưng cũng không tiện nói gì tôi, chỉ nói: "Thế thì, em mau xuống lầu mua một cái, không có điện thoại sao không nói sớm."
Anh ấy đưa tôi ra ngoài, mở ví, lấy ra một xấp tiền, nói: "Cô Thẩm cần gì thì cứ làm hết sức, phải biết cư xử nghe chưa."
Lúc đó tôi cảm giác lời này của anh ấy nghe rất kỳ quái, giống như trên TV hay nói có một người đàn ông bỉ ổi kéo tay một cô gái trẻ đẹp, vừa nhét tiền vừa nói: "Em gái, nhất định phải biết cư xử khi vào trong đấy..."
Tôi rất không vui, nhưng cũng không thể nói gì.
Tôi thấy anh ấy vẫy tay rồi bước chân vào thang máy, tôi cũng quay người đi về phòng.
Tôi bước vào, đóng cửa, vô thức chốt xích lại.
Tôi nhìn Thẩm Phương, chị đang đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Tôi cầm chiếc vali xách của chị lên và nói: "Thẩm Tổng, vali để đâu đây?"
Thẩm Phương quay lại, hơi nghiêng đầu, trên mặt cười như không cười, bỗng chị dùng tiếng Anh, nói: "Rốt cuộc em có thể giả được bao nhiêu nhân cách?"
Tôi bước đến và nói: "Đứng ở Trung Quốc thì đừng nói tiếng nước ngoài nữa, không thể nói chữ pretend chứ gì, đọc theo em nào, 装, zh uang 装."
Chị khẽ cười, cũng nói theo: "装, zh uang 装."
Tôi nói: "Không tồi, nào, đặt một câu đi.
Chiếc vali này (tôi chỉ vào vali của chị) 装 rất tốt, nghĩa là nói chiếc vali này có thể đựng được nhiều thứ.
Em rất biết 装, nghĩa là em rất giỏi pretend."
Chị nghiêng đầu, nhìn tôi: "Em rất biết 装."
Tôi không nói nữa.
Tôi nhìn chị, chầm chậm cúi đầu xuống.
Chị cũng dựa vào cửa sổ, một lúc sau mới nói: "Có thể đừng giả vờ nữa được không?"
Tôi ngẩng đầu, trên mặt chị không có biểu cảm gì khác ngoài vẻ bình tĩnh, tôi thà rằng nhìn chị khóc còn hơn, hoặc là nói gì đó, chửi tôi cũng được.
Sự bình tĩnh trên vẻ mặt chị khiến tôi cảm thấy đau thương.
Tôi nhỏ giọng hỏi: "Sao chị lại tới đây?"
Chị nói thẳng: "Chị lấy cớ đến làm việc." Tất nhiên tôi biết tại sao chị lại đến.
Chỉ là giọng điệu của chị làm tôi quá hèn mọn.
Tôi bước đến, kéo tay chị, nói: "Em đang định tìm một nơi để gửi email cho chị thì Sue nói với em là chị đang đến." Lại nghĩ một lúc: "Nơi em đang ở không có internet."
Thẩm Phương rút tay về, hai tay ôm trước ngực, tầm mắt chị nhìn ra chỗ khác, lạnh lùng nói: "Em đừng lo lắng quá, chị đã đặt vé khứ hồi, về vào tối mai, chị cũng không muốn làm chậm trễ công việc của em.
Chị còn phải đi làm vào thứ Hai." Tôi không nói nên lời, chỉ biết đứng chết lặng tại chỗ.
Một lúc sau, Thẩm Phương lại nói: "Em đi đi."
Tôi vẫn không di chuyển.
Tôi rất buồn khi nghe giọng điệu của chị.
Buồn cho chị, và cả cho tôi.
Chị thấy tôi chưa đi, ngữ khí cũng êm dịu lại một chút, nói: "Chúng ta đều là người trưởng thành,...!những lời gặp dịp thì chơi, thật ra cũng không nhất thiết phải coi là thật..."
Khi nghe đến những chữ "gặp dịp thì chơi", cuối cùng tôi cũng không cầm được nước mắt, tôi bước đến muốn ôm chị, chị đẩy tôi ra, tôi lại tiến đến ôm chị, chị vùng vẫy trong cái ôm của tôi, tôi vừa khóc vừa nói: "Em xin lỗi,...!chị đừng giận,..."
Tôi cũng nghe thấy tiếng khóc của chị, dần dần, đôi tay chắn trước ngực tôi cũng bắt đầu duỗi ra ôm lấy cổ tôi.
Chị khóc và nói: "Có phải em sẽ mãi thế này nếu chị không đến?".
Tôi càng khóc đau đớn hơn.
Tôi cảm thấy mình rất khốn nạn.
Tôi cũng thắc mắc tại sao Thẩm Phương lại thích một người khốn nạn như tôi, thật đáng tiếc.
Tôi chỉ cứ vừa khóc vừa nói: "Em xin lỗi."
- --------
02-12-2006 - 12:22:31
Định viết mệt rồi sẽ ngủ, ngày mai là cuối tuần đúng không.
Ban ngày ngủ, buổi tối có hẹn.
02-12-2006 - 14:40:48
Trí tưởng tượng của các bạn phong phú quá, đến cả tôi ban đầu cũng không biết trên mạng còn có nơi như thế này (tianya).
Càng không nói đến Thẩm Phương, bà chị này đến cả Sina cũng chưa bao giờ nghe đến, còn không biết gõ pinyin cơ, làm sao lên xem bài viết này được.
Tôi xỉu, các bạn cứ viết tiếp đi, chắc là sẽ hay lắm.
02-12-2006 - 16:48:20
Tôi chuẩn bị đi nằm, tôi không thông minh, nhưng tôi rất chăm chỉ.
Việc này tôi thừa nhận.
03-12-2006 - 09:05:56
Vừa quay lại.
Không phải hẹn hò với chị ấy, là một cô gái vừa bị đá một cách bi thảm.
Nghe cô ấy kể lể cả đêm, tôi cảm thấy tình yêu là một thứ rất đáng sợ.
Nhất là khi bạn vẫn còn yêu một ai đó, nhưng họ không còn tình cảm với bạn nữa.
Tôi thừa nhận tôi vẫn yêu Thẩm Phương.
Nhưng tôi chưa nghĩ đến việc sẽ lại có gì đó với chị ấy, nếu như ngọn lửa giữa chúng tôi lại được thắp cháy, tôi vẫn có thể cảm nhận được sự quan tâm của chị dành cho tôi, nhưng tôi cảm thấy cứ như này cũng đủ rồi.
Có những lúc, dù là yêu nhau, nhưng cũng không nhất thiết phải ở bên nhau mà đúng không?
Mấy hôm tôi tăng ca, chị gọi điện đến, phàn nàn sao mà tôi lớn rồi mà không biết tự chăm sóc bản thân như vậy.
Tôi cảm thấy tốt, vì chúng tôi vẫn quan tâm đến nhau, hi vọng người kia có cuộc sống hạnh phúc.
Tôi rất mãn nguyện với tình trạng hiện tại, tôi cảm thấy một người hèn nhát như tôi không thích hợp ở cùng chị ấy, chị ấy không có bất cứ mong cầu gì về vật chất, thế nên chị yêu cầu một cách tuyệt đối về mặt tình cảm.
Nhưng tôi không thế được, tôi không thể cho chị điều mà chị muốn.
Vì thế, hãy cứ tiếp tục bình đạm như thế này đi.
Trước đây tôi đã từng hỏi chị, hỏi chị rằng liệu chúng ta có thể trở thành những người bạn rất tốt của nhau không, chị ấy nghĩ một lúc rồi nói, tình cảm giữa chúng tôi đã trở nên sâu sắc hơn cả tình bạn từ lâu, chị cho rằng, bởi vì quá khứ mà chúng tôi từng có, chúng tôi có thể mãi mãi tồn tại trong cuộc đời của nhau, cho đến cuối cùng.
Nghe xong lời chị nói tôi thấy rất ấm áp, bởi vì tôi cũng có cảm giác như vậy với chị.
Tôi có thể mãi mãi cất chị trong tim, mãi mãi đến hết đời này.
Tại nơi đó, mãi mãi sẽ không có tổn thương, không có phản bội, chỉ có sự ấm áp.
Hôm nay không viết nữa.
Đi ngủ đây.
Mỗi khi nghe có ai đó buồn phiền về tình yêu, tôi đều rất nhớ chị.
Tôi biết trên thế giới này rất khó tồn tại một người nào yêu tôi như chị, có lúc không tránh khỏi cảm thấy hối hận.
Nhưng, dù sao cũng đã bỏ lỡ rồi, thôi thì bỏ lỡ vậy.
Tôi quả thực rất hèn nhát, lại còn thật ngu ngốc khi nghĩ rằng tất cả những gì tôi làm là để bảo vệ những người tôi yêu thương.
Nhưng đến cuối cùng, tất cả những người tôi muốn bảo vệ đều vì tôi mà chịu tổn thương.
Có lẽ tôi chỉ muốn bảo vệ chính mình, nhưng đến cuối cùng, đến cả bản thân mình mà tôi cũng không bảo vệ được.
Tôi đúng là một người ngu xuẩn, tôi không có năng lực và dũng khí để làm cái gọi là theo đuổi tình yêu nữa.
Vì vậy, chỉ có thể giữ những cảm xúc này trong lòng và tìm kiếm sự cân bằng trong trái tim.
Từ lần gần đây nhất khi chị đến, tôi đã cảm thấy rằng nếu như tôi làm điều gì đó với chị ấy một lần nữa, chúng tôi có thể về lại bên nhau.
Nhưng tôi thực sự sợ rằng tôi sẽ làm tổn thương chị ấy một lần nữa.
Nghĩ đến đây, tôi rất đau, thà rằng tôi tự làm tổn thương chính mình còn hơn làm tổn thương chị thêm lần nữa.
Ngủ đến nửa đêm chợt thức giấc.
Trong cơn mơ màng hình như lại thấy bóng dáng quen thuộc đó.
Không nhớ rõ đây là lần thứ bao nhiêu, lại giơ tay ra theo thói quen, nhưng cũng chỉ ôm vào lòng một khoảng không trống rỗng.
Gió đêm nay lớn chưa từng thấy.
Chiếc cửa sổ đang đóng chặt bị gió xé toạc ra.
Trong phòng có chút lạnh.
Tôi đứng dậy đóng cửa sổ.
Bầu trời đêm nay thế mà lại pha lẫn một mảng đỏ sẫm.
Quay lại máy tính.
Đọc những bình luận của các bạn.
Có người nói tôi không phải là người ích kỷ.
Tôi nghĩ bạn đọc đã quá khen.
Tôi không thể từ bỏ mọi thứ để yêu chị ấy như các bạn nói, còn về chị ấy, có được chị ấy không phải là một sự ích kỷ sao?
Hoá ra, trước đây tôi đã được yêu bởi không chỉ mình chị, tôi cũng đã từng