Tôi rũ vai xuống: "Chị tránh xa em ra, đừng khiến em lại muốn làm chuyện xấu, sau đó chị lại mất công giảng giải đạo lý như kiểu mình ngay thẳng lắm ý, cố tình giày vò người ta."
Thẩm Phương bĩu môi, nghiêng đầu cười và nhìn tôi, nói: "Em thật sự rất muốn phạm tội à?"
Tôi không quan tâm lời của chị, nói thật ra, từ lúc đi vào cửa và nhìn thấy chị nhảy qua đây với đôi chân trần trong bộ đồ ngủ ấy đã khiến tim tôi đập thình thịch.
Tôi giả vờ rất chăm chú xem TV.
Chị ngồi bên cạnh nhìn tôi.
Một lúc sau, chúng tôi đều không giả vờ được nữa, hình như tôi là người không kiềm chế được trước, sau đó, tôi cười, chị cũng cười theo.
Tôi cười nói: "Chị đó, chị đang bắt nạt em, nếu đổi thành người khác, thì...."
Thẩm Phương đắc ý bổ nhào đến xoay mặt tôi nhìn thẳng vào chị, cười nói: "Chị đang bắt nạt em đấy, ai bảo em dễ bắt nạt thế này, cứ mở miệng là ăn nói không đứng đắn, mà trong tâm lại chỉ như đứa trẻ quy củ phép tắc."
Tôi bỏ tay chị ra, nói: "Chị nhìn nhầm rồi chị ơi, em nhìn có vẻ hiền lành, nhưng trong bụng toàn ý nghĩ bỉ ổi, em là dê cụ đó."
Chị không nói gì nữa, chỉ cười mỉm nhìn tôi, qua một lúc, chị lắc đầu.
Tôi nhìn bộ dạng tinh nghịch như một cô bé của chị.
Thở dài, kéo tay chị, nói: "Thẩm Phương, em không biết mình bị sao nữa, em thật sự có những ý nghĩ bất lịch sự với chị, em cũng không biết có phải vì chị quá xinh đẹp hay thế nào nữa, em vừa đi tắm hơi và nhìn những người khác nhưng không có phản ứng gì, nhưng mà với chị lại..."
Còn chưa nói xong, Thẩm Phương đã phá lên cười, cười bò ra ghế sofa, cười như chết đi sống lại: "Em, em, sao mà nghĩ gì quái dị thế, tắm hơi, ôi chao, chị đau bụng quá..."
Tôi thấy chị cười đến đỏ cả mặt, đúng là sầu, vốn dĩ tôi rất muốn nghiêm túc thảo luận với chị về vấn đề sinh lý và tâm lý của đồng tính luyến ái, thế mà chị cười như vậy, tôi cũng không biết nên nói gì nữa.
Tôi đợi chị bớt cười đi đã, rồi tiến gần đến, chị vừa nhìn thấy tôi, lại bắt đầu cười điên cuồng, lại còn nói: "Đừng để chị nhìn thấy em lúc này, chị, không ổn rồi...."
Lúc đó tôi thực sự thấy có chút bi thảm, các bạn nói xem, khiếu hài hước của chúng tôi khác nhau một trời một vực.
Tôi ngồi trên chiếc sofa, nhìn chị đang "vật lộn giữa sự sống và cái chết", nhịn không được mà hỏi: "Thẩm Phương, này, em nói nghiêm túc đấy, chị, chị có, chị có cảm giác như vậy đối với em không?"
Cuồi cùng Thẩm Phương cũng hết cười.
Chị nằm xuống nhìn tôi, ánh mắt chị lại bắt đầu kéo tôi vào cơn say.
Chị xoa đầu tôi, nói: "Tất nhiên."
Tôi lại hỏi: "Với người phụ nữ khác thì sao?"
Chị lắc đầu.
Tôi lại hỏi: "Với đàn ông thì sao?"
Chị vẫn lắc đầu.
Tôi thấy hơi vui.
Nhưng vẫn giả vờ thở dài, nói: "Hình như ngoài chị ra, em cũng không có phản ứng đối với những người con gái khác."
Thẩm Phương vuốt lại mái tóc của tôi, cười nói: "Thật sao?"
Tôi âu sầu nhìn chị, nói: "Này, nếu như chị thích em như vậy, hay là tài trợ cho em kinh phí đi phẫu thuật đi, nếu như vậy có lẽ sẽ quang minh chính đại hơn."
Nụ cười của Thẩm Phương chầm chậm tắt đi, chị nghiêm túc nói: "Cảm giác của chị đối với em không liên quan gì đến việc em là nam hay là nữ.
Em là nam cũng được, là nữ cũng được, chị đều không để tâm...!chị cũng không để tâm người khác nghĩ gì."
Tôi nghe chị nói vậy, trong lòng vô cùng cảm động.
Tôi ngại ngùng cười: "Đừng hòng lừa được quân nhân em, đại bác bọc đường đối với em cũng vô dụng." Tôi thấy chị vẫn đang cười nhìn tôi, lại nhỏ giọng nói: "Em thật sự tốt như vậy sao?"
Thẩm Phương nhẹ nhàng xoa khuôn mặt tôi, dịu dàng vuốt ve đôi lông mày tôi, nói: "Cảnh Minh, em có biết không, ánh mắt của em khi nhìn chị đã không còn giống như trước đây nữa.
Chị thật sự rất vui."
Chúng tôi lặng lẽ nhìn đối phương, qua rất lâu sau, tôi chợt nói: "Em còn chưa ăn cơm nữa, em đói."
Chị dường như lúc đó mới nhận ra: "Thật sao, chị cũng đói."
Tôi hỏi: "Chị chưa ăn sao?"
Thẩm Phương lăn xuống khỏi chiếc sofa, chạy đến chiếc điện thoại bàn, nói: "Ban đầu chị tưởng em về mới ăn."
Tôi thấy dáng vẻ chị như vậy mà trong lòng nhói đau, đi đến cúp điện thoại: "Đừng đặt đồ ăn khách sạn nữa, em dẫn chị ra ngoài ăn nhé." Thẩm Phương cười nói: "Sẽ không có người lừa bán chúng ta đi cho lợn ăn đấy chứ?"
Tôi cười và nhéo mũi chị: "Cho lợn ăn? Chị biết làm không? Lớn đến chừng này rồi mà vẫn còn là một tiểu khuê nữ, cái gì cũng không biết làm, quá lỗ vốn.
Mau đi thay quần áo đi."
Đêm đó, chúng tôi lang thang trên phố đến rất muộn mới tìm được một quán ăn khá ưng ý.
Lúc đầu, Thẩm Phương luôn hứng thú với những món ăn vặt ngon tuyệt chỉ đến tận đêm mới được bày ra, vì vậy tôi đã đưa chị đi xem hết quán này đến quán khác, chỉ cho chị xem thôi, không cho mua.
Tôi thực sự sợ chị không quen ăn đồ ở đây, về đau bụng thì khổ.
Chị đúng là rất nghe lời, nhìn cái gì cũng tò mò, nhưng khi tôi bảo không được ăn thì chị cũng chỉ nhìn rồi thôi.
Khi chúng tôi đang ngồi trong quán ăn để đợi cơm lên, tôi nhìn chị vẫn đang hào hứng, sau khi suy nghĩ, tôi nói với chị: "Này, em nói với chị một chuyện, hai ngày nữa là kỳ nghỉ Quốc khánh, mẹ em...!bọn họ...!sẽ tới đây.
Đã một năm rồi không gặp nhau..."
Thẩm Phương, nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt vẫn còn nét hào hứng và nụ cười chưa thể rút lui, như không nghe thấy tôi nói gì.
Tôi cũng khá khát, uống một ngụm nước ngọt.
Qua một lúc, chị cũng uống một ngụm từ ly nước ngọt của chị, nói: "Anh trai chị hai ngày nữa cũng tới."
Tôi ngẩng đầu nhìn chị, chị vẫn đang nhìn ra nơi cửa sổ tờ mờ sáng như thể đang ngẩn ngơ.
Tôi vô thức thốt lên "Ồ".
Chị từ tốn nói thêm: "Nếu tiện, chúng ta cùng nhau ăn một bữa."
Vẻ mặt của chị nhìn có vẻ bình tĩnh, bình tĩnh như không phải đang mời người khác.
Giọng điệu của chị cũng như không có ý định trưng cầu ý kiến, tuy không thẳng thừng như ra lệnh, nhưng cũng đủ để khiến tôi cảm thấy không biết từ chối như thế nào.
Tôi nghĩ, không phải chứ, gặp anh trai chị sao? Nếu anh trai chị biết tôi đã từng kiss Thẩm Phương trước đó, liệu anh ấy có ném tôi xuống sông Hoàng Phố để cho cá ăn không?
- --------
06-12-2006 - 09:16:41
Hehe, tôi đã đọc hết những lời chúc và động viên của các bạn.
Nhưng mà, nói thế nào nhỉ, tôi nghĩ tôi hiện giờ tôi đang rất hạnh phúc.
Còn về Thẩm Phương, thực ra việc chị ấy ổn hay không ổn, đến cả tôi cũng không rõ, làm sao họ có thể biết nhiều hơn tôi được.
Đôi khi, việc suy đoán chỉ dựa theo đôi câu vài lời của người khác thường mang tính chủ quan, tôi đã từng làm rất nhiều điều ngu ngốc như vậy khi còn trẻ.
Vì vậy, bây giờ, chị nói gì tôi cũng sẽ cho là thật.
Chị nói, vẫn ổn, tôi liền cho rằng chị vẫn ổn, tôi khong muốn nghĩ quá nhiều, nghĩ quá nhiều sẽ biến thành nghĩ linh tinh, cũng sẽ tự làm rối mình và cuộc sống của chị ấy.
Nói chuyện khác đi vậy.
Đúng rồi, hôm nay tôi đã tiêu pha kha khá tiền.
Sắp đến lễ giáng sinh, tiện lúc đi lấy xe, tôi lên phố sắm đồ tết.
Mua một chai nước hoa hơn 100 tệ, mua cho Zoe một chiếc trâm cài áo Swarovski phiên bản mới (cô ấy thực sự rất quan tâm tôi), mua 10 hộp sôcôla từ một thương hiệu và mua cho bản thân một chiếc đồng hồ Armani mới ra mắt.
Về quà cho mẹ và Thẩm Phương, tôi nghĩ mãi mà không biết mua gì, thế nên tôi đã gọi điện cho Thẩm Phương.
Tôi nói: "Em đang sắm tết này, chị có muốn gì không, thích gì không, mau nói."
Nghe có vẻ đầu dây bên kia có gió khá to, chỉ nghe chị nói: "Đợi một chút nhé."
Tôi cầm điện thoại đợi hơn một phút, cảm giác như chị vừa vào một căn phòng nào đó, xung quanh dần yên lặng.
Tôi nói: "Chị mau nghĩ đi, có muốn gì đó không, em đang đợi về đơn vị, em đang đi làm nhưng trốn ra đây đấy."
Chị không nóng không vội gì cả: "Có ai tặng quà như em không? Sao cảm giác như chị phải nhìn sắc mặt em vậy?"
Tôi nhỏ giọng xuống, nói: "Xin lỗi, xin lỗi, thái độ em không tốt, sau này em sẽ chú ý.
Chị đừng đánh trống lảng nữa, em đang trốn làm việc đây này, mau lên em còn quay về."
Chị nghĩ ngợi hồi lâu: "Ồ, có vẻ như chị chưa nghĩ đến vấn đề này, em hỏi sau đi, chị thật sự không biết."
Tôi nói: "Báo trước với chị, lương của em không mua nổi Chopard, Tiffany đâu, càng đừng nói đến Cartier, đừng đòi hỏi quá sức em."
Chị cười phá lên: "Ồ, nếu em không nhắc