Ở một nhà khách sạn bên trong, một thiếu niên sắc mặt trắng bệch đang ăn cơm, bên người hắn có một vị mĩ lệ nữ tử đang lo sợ lép mình vào một góc, thiếu niên này chính là Hoàng gia gia chủ con trai út Hoàng Đức Xương.
Hoàng Đức Xương lúc này đang thưởng thức mĩ thực, vữa ăn vừa đùa ngịch vị nữ tử ngồi cạnh, nữ nhân này là vừa nãy hắn cướp được từ một hộ phàm nhân trong nhà, lão đầu đó còn không biết điều, liều chết phản kháng lên hắn đánh gãy chân lão ta.
Hắn là ai, là Hoàng gia tiểu thiếu gia, Hoàng Đức Xương, chỉ một nữ tử phàm nhân được hắn để mắt tới đã là vinh hạnh không muốn, nếu như không nể tình mỹ nữ cầu xin thì hắn đã giết cả nhà đó rồi.
Cướp được mỹ nữ làm tâm tình của hắn rất tốt, đặc biệu là trên đường đi về còn gặp một vị tiểu mỹ nữ nữa, vì vậy hắn cho vài tên thị vệ đi cướp về, đợi lúc nữa là có thể song túc song phi rồi, cứ nghĩ đến cảnh hai vị mỹ nữ quỳ dưới chân hắn xin tha là cảm giác lại hưng phấn dị thường, không nhịn được phát ra từng tiếng cười dâm đãng.
Nghĩ đến mỹ nữ là dục hỏa trong người hắn lại khó mà nhìn được, nghĩ đến vài tên thị vệ đi được một lúc mà chưa thấy trở về làm hắn cau mày, một mặt khó chịu nói với tên đầy tớ bên cạnh mình:
“ ngươi bảo sao lão Phương làm gì chậm vậy, bây giờ vẫn chưa về”
Tên kia cười bỉ ổi nói: “ thiếu gia, chắc sắp về rồi, thực lực của Phương thống lĩnh không phải người không biết, với lại ở Bạch Mộc trấn này, ai dám chống đối ngài”
“ người nói cũng đúng, nhưng ta thật sự nhịn không được rồi”
“ Thiếu gia, ngài có thể hành sự tại đây mà, ta sẽ ra ngoài canh cho người.” tên tay sai cười bỉ ổi nói.
Nghe vậy Hoàng Đức Xương ánh mắt sáng lên, nhìn bên cạnh mỹ nữ ánh mắt trà đầy dâm dục, làm ngay tại đây, thật khiến người ta kích thích.
Thiếu nữ trông thấy ánh mắt Hoàng Đức Xương thì trên mặt tràn đầy sợ hãi, nàng muốn tự tử trước khi bị làm nhục nhưng lại sợ hắn thẹ quá hóa giận, làm hại cha mẹ nàng, chẳng lẽ cứ như vậy để tên cặn bã này tùy ý chà đạp mình, nàng không