Trong bếp Lâm Vận ở một bên nhào bột mì, tiểu nha đầu Lâm Song đứng ở một bên quan sát lấy, thi thoảng lại liếc nhìn bên cạnh thiếu gia, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên.
Cái này động tác hắn làm mây trôi nước chảy, hòa hảo về sau, dần dần trên mặt thớt nhiều ra mấy cái nào đó tiểu động vật.
Chợt nhớ cái gì đó, Lâm Vận quay sang hỏi tiểu nha đầu Lâm Song: “có nghe ngóng được bên ngoài tin tức gì không”
Tiểu nha đầu gặp Lâm Vận bất chợt quay đầu lại có chút giật mình, chột dạ cúi đầu nói: “ mười ngày nữa Thanh Mộc tông bắt đầu chiêu sinh, vì vậy bây giờ khắp nơi tán tu và một số gia tộc nhỏ tu sĩ bắt đầu tập chung ở trong trấn, bên ngoài khá là hỗn loạn.”
“ồ, mười ngày nữa sao, chúng ta cũng chuẩn bị phải lên núi thôi.”
“biết rồi thiếu gia”
Bóp xong cái bánh cuối cùng Lâm Vận vỗ vỗ tay, tại tiểu nha đầu gương mặt xinh đẹp bóp một cái, lưu lại một vệt trắng cười nói: “tốt, tiếp suống sự tình, chính ngươi giả quyết…”
Nói song hắn chạy ra chiếc ghế mây trong góc, nhặt quyển sách tiếp tục đọc dở của mình.
“thiếu giaaa…”
Tiểu nha đầu bất mãn âm cuối khéo dài, thiếu gia đôi khi giống như tiểu hài tử tính cách một dạng, hay thích trêu đùa mình… trên mặt dính bột mì, Lâm Song chuẩn bị đi rửa thì bị tiếng huyên náo cho thu hút
“Lâm Song, hôm nay trong trấn thật náo nhiệt đâu, chúng ta đi xem đi.”
Chỉ thấy từ cửa sau đi đến mấy cái thiếu nữ cùng tuổi nàng không sai biệt lắm đi tới.
Một lát sau, nho nhỏ tiếng kinh hô trong phòng bếp vang ra.
“Những này cái bánh thật xinh đẹp, ta đều không nỡ bỏ trong