Sau hai người người Lâm Vận rời đi, nha hoàn của Pham Phương Thanh cuối cùng cũng đuổi tới, nàng nhìn quanh một vòng, không phát hiện tiểu thư nhà nàng thì cau mày, quay sang hỏi ba người La Nhạn:
“ Vừa nãy có một vị cô nương nào mười bảy mười tám tuổi đi qua đây không”
Ba người La Nhạn vô ý thức gật đầu, thấy bọn họ gật đầu thì nha hoàn ánh mắt sáng lên, vội hỏi: “ Vậy cô nương đấy đâu rồi”
“ đi rồi”
“ đi, đi đâu” nha hoàn giật mình, vội hỏi.
Ba người La Nhạn đồng thời chỉ tay về phía Lâm Vận cùng Phạm Phương Thanh rời đi, nha hoàn thấy vậy không nói hai lời lập tức đuổi theo, nội tâm nàng sắp khóc rồi, để lạc mất tiểu thư nhà mình, lão gia mà biết có đánh chết nàng hay không.
Ba người La Nhạn thấy vậy thì ngơ ngác, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cmn cứ như vậy đi hết rồi, còn bọn họ bị thương đâu, sao không ai để ý đến bọn họ vậy.
Qua một lúc cả ba tỉnh hồn lại, kiểm tra thương thế rồi cũng chuẩn bị rời đi, La Nhạn lựa chọn tách ra đi riêng một mình, qua sự việc lần này hắn đã hiểu được mình nhỏ yếu đến mức nào, nếu không phải Phạm Phương Thanh đến kịp lúc thì hắn đã mất mạng rồi, còn có vừa nãy hắn nghe hình như người tên Lâm Vận kia cũng đến tham gia Thanh Mộc tông tuyển sinh lần này, hắn không thể tưởng tượng một người mạnh như vậy cũng đến tham gia chiêu sinh, không biết còn bao nhiêu người như vậy đến tham dự, hắn đã quá đề cao thực lực của mình, hắn cần mạnh lên, vì vậy hắn quyết định tách ra đi rèn luyện một mình, còn 5 ngày nữa mới hết thời hạn đăng ký, ít nhất đến lúc đó hắn phải có thực lực cạnh tranh vào top 10.
La Nhạn chắp tay, đối với hai người Lam Linh nói: “ Lam Linh tỷ, Mỹ Lâm tỷ, ta không cùng đồng hành cùng hai người nữa, hai người bảo trọng.”
Lam Linh nhíu mày, lo lắng hỏi: “La Nhạn, ngươi thật sự định đi một mình sao, trong Mộc Sơn Lâm này rất nguy hiểm, một mình ngươi liệu có ổn không, nếu không chúng ta đi chung đi, dù sao, bọn ta cũng dự định quay về tông môn báo cáo.”
La Nhạn lắc đầu nói: “ không cần đâu Lam Linh tỷ, ta muốn ma luyện bản thân một chuyến, thực lực của ta còn quá yếu, trước