Sáng sớm hôm sau, Lâm Vận tỉnh ngủ lúc, sắc trời đã bắt đầu sáng, đây là thành quả của tiểu nha đầu Lâm Song đánh thức hắn, hôm nay tiểu nha đầu dậy đặc biệt sớm, rồi cứ năm phút lại chạy vào phòng hắn một lần, hắn bắt đầu cảm thấy hối hận vì quyết định của mình.
Mặc quần áo tử tế, vừa xuống giường liền nhìn thấy Lâm Song bưng chậu nước từ bên ngoài tiến đến, ngẩng đầu nhìn Lậm Vận nói: “Thiếu gia người tỉnh rồi!”
“ ta không tỉnh ngươi còn định chạy vào phòng ta mấy lần nữa đây hả” nói rồi hắn quay sang nhìn Lâm Song
Nghe vậy Tiểu nha hoàn có chút chột dạ cúi đầu không dám nhì thắng hắn nói: “ ta sợ đi muộn chứ bộ”
Rửa mặt song hắn đơn giản tập vài động tác thể dục, chẳng phải cho khỏe gì mà theo thói quyen từ kiếp trước của hắn khó bỏ mà thôi. Còn về tại sao không đánh răng thì từ luyện khí tứ trọng trở đi có thể sử dụng linh khí cọ rửa toàn cơ thể, vì vầy lên người tu hành gần như không cần làm vệ sinh cá nhân hằng ngày.
Cùng Lâm Song đi tại Bạch Mộc trấn đường lớn, tiểu nha hoàn hứng thú chạy đông chạy tây, thi thoảng lại la hét khéo hắn vào vài hàng quán nhỏ ven đường, Lâm Vận thì nội tâm suy nghĩ truyện khác.
Rời nhà cũng hai tháng rồi, phí sinh hoạt cũng không còn nhiều, mặc dù có thể không cần ăn nhưng mỹ thực là không thể thiểu với sinh hoạt của hắn, với lại sắp đến tông môn, không có tý linh thạch nào cũng kì.
Mấy ngày này hắn tính toán đủ mọi phương pháp, không thể tự dưng chặn đường cướp của, càng không thể bán mấy món pháp bảo mà hắn “mượn” từ nhà đi được, khả thi nhất là đi săn quái thú, nhưng khá là phiền phức, hắn ngại đi.
Có vẻ như chỉ có thể bài cũ xài lại, kiếm một “đại” gia tộc trong khu vực tiến hành “mượn” một ít tiền tiêu sài thồi, dù sao mấy cái gia tộc ấy cũng chẳng tốt đẹp gì, sau lưng làm không ít truyện không muốn người khác biết.
Quyết định vậy đi, việc này cũng không gấp được, về từ