Lăng Vân các bên trong, trong một gian phòng xa hoa, một người đàn ông trung liên đang ngồi đấy, bên cạnh hắn là một vị tuyệt mỹ nữ tử, nữ tử tuổi tầm hai mươi, da thịt như tuyết, bờ vai như gọt, dung mạo ngiêng nươc ngiêng thành thiên hạ vô song, dáng người yểu điệu phương quần.
Bên cạnh nàng còn đứng một vị nha hoàn hết sức thanh tú, nhưng bị vẻ đẹp của nàng làm cho ảm đạm phai mờ.
Chỉ thấy trung liên nam nhân đang báo cáo cái gì với nữ tử, ánh mắt khôn khéo mang theo mấy phần nịnh nọt, không khó để nhận ra nữ tử mới là trung tâm.
- “tiểu thư đúng là thiên tài, cứ đà này thì phân bộ Lăng Vân các chẳng mấy chốc sẽ phát triển vượt tổng bộ thôi.”
Tiền Đa cười nịnh nọt nói với mĩ nữ kia. Thật ra trong nội tâm hắn rất khổ tâm, ai mà ngờ được nơi hẻo nánh này lại đến một vị đại thần này cơ chứ, mấy ngày nay hắn hao hết tâm cơ nịnh nọt vị này, khổ à.
Đối với Tiền Đa nịnh nọt, thiếu nữ chỉ cười, vừa định nói gì thì chợt cánh cửa bị đẩy ra, chỉ thấy một tên người làm hớt hải chạy đến
“ Tiền, Tiền quản sự…”
Trông thấy có người sông vào Tiền Đa tỏ vẻ không vui, nhíu mày lạnh giọng nói: “chuyện gì”
Gã sai vặt thở dốc, lấy tay chỉ hướng ngoài của khó nhọc nói:
“ Tiền quản sự, huyền..huyền thiết thạch vỡ vỡ rồi”
Nghe đến đó Tiền quản sự đứng bật dậy.
“ ngươi nói cái gì, vỡ, sao lại vỡ”
“ bị người đánh vỡ”
Nghe vậy Tiền quản sự vẻ mặt lập tức đại biến, cũng không trách hắn biểu hiện như thế, nếu nói huyền thiết thạch có thể lưu lại ấn kí chỉ có trúc cơ cảnh vậy thì muốn đánh vỡ không có Kim Đan cảnh đừng hòng làm được, kim đan cảnh ở mảnh đất nhỏ bé này được vô cùng