Trong sân viện rộng lớn của chính phòng Ninh An Các, mấy nha đầu bên người Thái phu nhân khoanh tay đứng cúi đầu trước mặt Lại mụ mụ, không dám phát ra một tiếng thở mạnh.
Bách Linh thì mặt mày lo sợ không yên quỳ gối giữa sân, trên trán mơ hồ có thể thấy được dấu vết xanh tím do vừa mới dập đầu thật mạnh lưu lại.
Nhưng Lại mụ mụ mặt mày thịnh nộ không thèm liếc mắt nhìn Bách Linh một cái, chỉ tức giận mắng Lục Bình.
“Thái phu nhân đem người giao cho ngươi hướng dẫn, ngươi nên răn dạy bọn họ đàng hoàng! Gia quy của Cố gia đã viết rất rõ ràng, kiêng kỵ nhất là hạ nhân múa may miệng lưỡi.
Đừng nói Thái phu nhân gặp Cố quản sự là vì chính sự, cho dù chỉ là một việc nhỏ, một nha đầu nhảy nhót lung tung khắp nơi thăm dò, ngươi với nhiệm vụ là tổng quản đại a đầu, đã sớm nên quát bảo ngưng nó lại rồi bẩm báo cho ta hoặc Sở mụ mụ xử trí!”
Lục Bình tuy không biết vì sao Lại mụ mụ phát hỏa lớn như vậy làm mình xuống đài không được trước mặt mọi người, nhưng nàng ở bên người Thái phu nhân xưa nay được biết đến là người luôn lấy im miệng làm đầu, cho nên mặc dù trong lòng rất kinh ngạc nhưng vẫn chỉ cúi đầu lắng nghe, không hề có chút biện giải nào.
Chỉ là, lời này nghe vào trong tai nha hoàn khác thì ý nghĩa liền khác nhau rất lớn.
Vãn Thu đứng ở hàng cuối cùng nghe được lời này của Lại mụ mụ, lại là người được tiện thể mang vào, không nhịn được phải rùng mình.
Tuy nhiên nàng cũng biết lúc này cho dù mình có cố gắng thế nào cũng không thay đổi gì được, chỉ có thể cúi đầu càng thấp, nín thở im lặng nghe Lại mụ mụ dạy bảo.
“Làm hạ nhân nên có bổn phận của hạ nhân! Thái phu nhân thương hại các ngươi, giữ lại các ngươi trong phủ, vốn muốn dạy dỗ một thời gian rồi để cho các ngươi đi hầu hạ biểu tiểu thư, nhưng các ngươi đã làm được gì? Ỷ vào bản thân đã từng hầu hạ qua Lục An Hầu phu nhân, làm việc kén cá chọn canh, chuyện tốt như chân chạy tặng đồ đều tranh đoạt đi làm, những việc thô kệch liền một mực thoái thác cho người khác!” Lại mụ mụ càng nói càng giận, lúc này mày liễu dựng ngược, trên trán lộ ra hai vết hằn thật sâu.
Thấy Bách Linh đã sợ tới mức run bần bật, Lại mụ mụ dùng ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua mấy nha đầu rồi dừng lại ở Vãn Thu, lạnh lùng nói, “Nhà chúng ta từ trước đến nay chú trọng quy củ.
Không dung thứ cho hạng người lười biếng chỉ biết dùng mánh lới!”
Chương Hàm từ dãy phòng phía Đông bước ra, nghe được mấy chữ "hạng người lười biếng dùng mánh lới", biết sự nhẫn nại của Thái phu nhân đối với Trương Xương Ung rốt cuộc đã tới cực hạn, không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trương Kỳ đứng bên cạnh nhìn Bách Linh đang quỳ thê thảm dưới đất, nhịn không được hỏi khẽ Chương Hàm: “Trước đó lão tổ tông chịu đựng bọn họ lâu như vậy, sao bây giờ đột nhiên để Lại mụ mụ xử lý, có phải nguyên nhân là do sự tình ngày hôm nay hay không?"
Chương Hàm hơi gật đầu.
Thấy Anh Thảo vừa lúc ở bên cạnh vẻ mặt kinh nghi bất định, nàng liền cố ý thoáng cao giọng một ít để Anh Thảo vừa dịp nghe được: “Không sai.
Cho dù đã từng là nha hoàn bên người của Lục An Hầu phu nhân, nhưng hiện giờ phủ Lục An Hầu đã tan thành mây khói, Thái phu nhân nhớ tình cũ thu lưu bọn họ lúc này, nhưng nếu bọn họ tự cho mình là đúng không biết điều, Thái phu nhân đương nhiên cũng sẽ không bị bọn họ qua mặt.”
Quả nhiên Chương Hàm vừa dứt lời thì nghe Lại mụ mụ lạnh lùng nói: “Ngươi là người do Trương gia đưa tới, nếu hiện giờ ở chỗ này không thể an phận thủ thường, vậy thì ta liền báo với Thái phu nhân lập tức đuổi ngươi về lại Trương gia!”
Anh Thảo thấy Bách Linh đau khổ dập đầu xin tha nhưng Lại mụ mụ không hề châm chước, nghĩ lại năm đó Tống mụ mụ ở Trương gia quyền uy ngập trời, đến cuối cùng cũng lưu lạc đến một kết cục sinh tử không rõ ràng, nghĩ tới chuyện mình đã từng làm nếu bị lộ ra sẽ phải hứng chịu hậu quả gì, chợt nhịn không được rùng mình.
Anh Thảo khó khăn lắm mới trấn định tinh thần, cố nặn ra nụ cười tiến lên xin phép Chương Hàm và Trương Kỳ: “Đại tiểu thư, Hàm cô nương, Trần bà tử sau hẻm nhờ nô tỳ làm giúp bà ta đôi giày.
Bà ta là nương của Triệu mụ mụ bên người Võ Ninh Hầu phu nhân, cho nên...”.
Ngôn Tình Hay
Không đợi Anh Thảo nói xong, Trương Kỳ liền liếc xéo nàng ta một cái mỉa mai: “Ngươi thật biết nịnh bợ người!”
Chương Hàm mỉm cười gật đầu: “Vậy ngươi cứ đi đi.”
Anh Thảo chỉ có thể làm bộ không nghe Trương Kỳ chế giễu, cung kính hành lễ xong liền rón ra rón rén ra khỏi sân viện, sợ kinh động đến Lại mụ mụ bên kia đang răn dạy người.
Nhưng đã đi một quãng Anh Thảo vẫn mơ hồ nghe được Chương Hàm và Trương Kỳ nói chuyện.
“Đừng luôn khó chịu với mấy nha hoàn làm gì.
Nó kết giao với nhiều người một chút thì có thể tìm hiểu được nhiều tin tức hơn, đối với chúng ta cũng là chuyện tốt.”
“Ai biết nó có phải một lòng với chúng ta hay không...! Thật ra vẫn nhờ muội nghĩ rất chu đáo, nha đầu này hiện giờ coi bộ cũng ân cần.
Đuổi đi hai nha đầu kia rồi, để xem sau này cha còn dám trắng trợn táo bạo xếp nhân thủ vào nơi này...”
“Đúng rồi, hôm nay Tứ biểu ca muốn tới đây phải không? Tỷ đưa cho Tứ ca quà đáp lễ chưa?" Anh Thảo cũng không biết chuyện phong ba xảy ra khi Trương Xương Ung lại đây, nghe vậy đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lại khẩn trương lên.
Vãn Thu và Bách Linh mặc kệ nói thế nào cũng là nha hoàn bên người Lục An Hầu phu nhân lúc xưa, vậy mà Lại mụ mụ nói đuổi liền đuổi đi ngay, nửa điểm do dự cũng không có.
Nếu vụ mình làm cho Trương Xương Ung bị bại lộ, Trương Xương Ung dù sao cũng là cô lão gia nên sẽ không có việc gì, nhưng chỉ sợ mình không có nửa con đường sống, còn sẽ liên lụy người nhà.
Thôi chết, nếu Cố Minh và Trương Kỳ có thể đơn độc gặp mặt nói chuyện, vậy thì lời nói dối kia thế nào cũng bị chọc thủng! Lão gia rõ ràng đã nói chỉ cần có thể cố thêm mấy ngày là có thể đưa mình ra khỏi đây, tại sao hôm nay tới phủ lại vội vàng đi rồi? Lúc trước Tống mụ mụ nắm được nhược điểm quan trọng như vậy mà cũng bị xuống dốc không có kết cục tốt huống chi là mình? Vì thế, Anh Thảo không rảnh nghe lén xem Chương Hàm và Trương Kỳ nói thêm gì khác, cuống quít bước nhanh về hướng hậu viện.
Thấy Anh Thảo vừa đi, Chương Hàm tức khắc thở phào nhẹ nhõm.
Nha đầu này tám chín phần mười là sợ âm mưu bại lộ mà chạy đến chỗ phụ mẫu của nó, chắc là người một nhà sẽ cùng nhau bỏ trốn, mà Triệu Phá Quân hẳn là còn canh giữ ở chỗ đó.
Cũng vì vậy mà không sợ Anh Thảo rơi vào tay Cố gia, cung khai ra bí mật muốn mệnh kia!
Biên tập bởi nhà bacom2 tại wattpad
Anh Thảo không lưu lại lâu ở chỗ Trần bà tử, chỉ ngồi một lát rồi lặng lẽ ra cửa sau, thấy chung quanh dường như không có người nào,