Sau khi vào đêm, bên trong Hoàng cung vang lên tiếng mõ Thiên hạ thái bình, khu vực Văn Hoa Điện ban ngày có thể thấy người mặc quan phục đi lại khắp nơi, hiện giờ đã là một mảnh yên tĩnh.
Thế nhưng kho Cổ kim thông tập vẫn còn đèn đuốc sáng trưng, không chỉ thế, bên trong thỉnh thoảng truyền ra thanh âm hô to hưng phấn khiến hai tiểu thái giám canh cửa phải ngoái đầu nhìn xem.
Cho tới khi vầng trăng lên cao khỏi ngọn cây mới có một đoàn người từ bên trong đi ra, dẫn đầu là Trần Thiện Chiêu mặt mày thỏa mãn, đứng ở cửa vặn vẹo cái lưng mỏi rồi hớn hở nói với vị Tổng quản nội vụ Lý Trung của Càn Thanh cung cùng ra tới phía sau: “Hôm nay thực sự làm phiền Lý công công, đã mất thời gian bồi một người rảnh rỗi như ta ở bên trong suốt cả một ngày.”
Ngài cũng biết đã "suốt cả một ngày" rồi sao?!
Vai đau lưng đau hai chân nặng trĩu, Lý Trung nhìn Trần Thiện Chiêu, muốn oán trách nhưng lại oán trách không nổi, chỉ có thể nhẹ nhàng đấm đấm bả vai cười khổ: “Thế tử gia, lần sau xin ngài ngàn vạn lần phải biết yêu quý thân thể của mình, thương thế mới khá hơn một chút liền đến nơi đây ngâm mình cả ngày.
Lão nô sao dám không bồi, nếu không để Hoàng Thượng biết nhất định sẽ trách tội! Hơn nữa, Hoàng Thượng vẫn luôn biết ngài yêu thích đọc sách, đâu phải chỉ ban thưởng lần này mà không có lần sau, ngài chỉ chọn mười quyển sách mà lựa cả ngày, thật sự là...”
Lý Trung cũng không biết phải điền câu nào vào sau ba chữ "thật sự là..." nên chỉ có thể lắc đầu, mà Trần Thiện Chiêu thì cười gượng nhận lỗi không ngừng.
Một già một trẻ đang nói chuyện, đằng trước đột nhiên thấy mấy ánh đèn lồng đang đi về hướng này.
Chờ đến khi đoàn người kia đến gần, Lý Trung híp mắt nhìn kỹ, lập tức thấy rõ người được một hàng thái giám vây quanh, cuống quít tiến lên hành lễ.
“Lão nô tham kiến Thái Tử gia!”
Thái Tử mỉm cười kêu Lý Trung đứng dậy, thấy Trần Thiện Chiêu cũng ba bước thành hai bước chạy lại, hắn không đợi Trần Thiện Chiêu nhấc áo quỳ xuống liền cười tủm tỉm giơ tay ngăn lại rồi lên tiếng: “Ta mới từ Càn Thanh cung ra tới.
Nghe nói ngươi ở kho Cổ kim thông tập ngâm người cả ngày, phụ hoàng vừa tức giận vừa buồn cười.
Cho nên ta đành phải đến xem ngươi, coi rốt cuộc ngươi còn biết từ bên trong ra tới hay không? Đừng nói ta dài dòng, Tam ca Tam tẩu đều không ở kinh thành, ngươi tốt xấu gì cũng nên tem tém lại một chút, bị thương còn lăn lộn như vậy, nếu lỡ xảy ra chuyện gì thì hạ nhân làm sao chịu tội?”
“Thái Tử điện hạ giáo huấn đúng rồi ạ.”
Thấy Trần Thiện Chiêu cúi đầu ấp úng ra một câu như vậy, Thái Tử chỉ hết ý kiến lắc đầu, quay qua nói với Lý Trung: “Ngươi cứ về Càn Thanh cung bẩm báo cho phụ hoàng một tiếng, lúc này cửa cung đã khóa, ta sẽ đưa Thiện Chiêu ra ngoài từ Đông Hoa môn.”
Lý Trung vốn cũng đang lo vấn đề phiền toái cửa cung khóa rồi; nếu Thái Tử nguyện ý ôm lấy chuyện này thì ông cũng mừng được thanh nhàn bèn đáp ứng ngay.
Sau khi hành lễ với hai vị long tử phượng tôn, Lý Trung liền mang theo mấy tiểu thái giám rời đi.
Lúc này, Thái Tử mới thân thiết vỗ vai Trần Thiện Chiêu cười nói: “Nếu không phải vì quy củ trong cung, ta muốn giữ lại ngươi ở Đông Cung đêm nay, hai thúc chất chúng ta tâm sự một phen.”
Trần Thiện Chiêu hơi mỉm cười, chờ Thái Tử đi trước hai bước rồi mới đi theo: “Thái Tử điện hạ nếu muốn gặp chất nhi thì cứ tùy thời triệu kiến là được, còn về phần ngủ tại Đông Cung, cho dù ngài có giữ thì chất nhi cũng không dám ở lại.”
“Vậy sau khi khóa cửa thì trong cung không thể có ngoại thần, ngươi thật ra có dám lưu lại trong kho Cổ kim thông tập hay không? Nếu không có Lý Trung ở đó, chẳng phải ngươi cũng tính ở qua đêm bên trong?” Thái Tử quay đầu liếc xéo Trần Thiện Chiêu một cái.
Thấy hai thái giám đi theo Trần Thiện Chiêu và đám người của mình đều cách xa vài chục bước không dám tới gần, hắn liền nói, “Còn nữa, hiện giờ không phải lúc thượng triều hay dâng tấu gì đó, tại sao ngươi cứ mở miệng là kêu Thái Tử điện hạ? Hãy kêu Cửu thúc đi, đừng quên năm đó khi ngươi vừa đến kinh thành, tiểu Thập thất cũng chỉ bằng tuổi ngươi, là ai dẫn các ngươi đi đến thư phường mua sách rồi trả tiền cho các ngươi?”
“Chậc, Cửu thúc cũng đừng đề cập đến chuyện xa xưa như vậy, năm đó không phải còn rất nhỏ hay sao, nói nữa, hảo hán không nhắc tới...”
Thái Tử đã cố ý nhắc lại chuyện xưa, Trần Thiện Chiêu đương nhiên ngoan ngoãn sửa miệng.
Hai thúc chất một đường đi về hướng Đông Hoa môn, Thái Tử luôn nhắc tới quân tình ở Liêu Đông, mà Trần Thiện Chiêu thì mười câu nói cũng không theo được một câu, đến cuối cùng mặt mày ngượng ngùng than: “Cửu thúc, mấy việc quân vụ đại sự ngài đừng nói với cháu, thật sự là đàn gảy tai trâu đấy ạ.
Từ nhỏ cháu đã không có thiên phú về quân vụ võ học, chỉ giỏi đọc sách, bằng không cũng sẽ không bị Hoàng gia gia mắng là con mọt sách.”
“Vậy thật đúng là đáng tiếc.” Thái Tử dừng lại bước chân, nhìn Trần Thiện Chiêu một hồi lâu rồi lắc đầu thở dài nói, “Tam ca là trời sinh đại tướng, ngươi là đích trưởng tử mà không hiểu sao lại không thông thạo võ nghệ quân lược, đã vậy còn không ở bên người Tam ca.
Cứ thế mãi thì mấy đệ đệ võ nghệ cao cường liền sẽ vượt xa ngươi.
Võ nghệ là thiên phú không thể cưỡng cầu, nhưng còn phần quân lược thì ngươi phải nên bỏ công nghiên cứu một chút.
Tỷ như Tam đệ Tứ đệ của ngươi, một đứa có dũng, một đứa có mưu, dụng binh phối hợp với nhau không phải càng tăng thêm sức mạnh hay sao?”
“Vâng, đa tạ Cửu thúc đề điểm.
Nhưng việc này gấp không được, sau này cháu có cơ hội nhất định sẽ chậm rãi cân nhắc.”
Thấy Trần Thiện Chiêu tuy nói đáp ứng nhưng vẻ mặt rõ ràng chỉ đồng ý qua loa có lệ, Thái Tử bèn không nói đến đề tài này nữa mà chỉ nhàn thoại vài câu chuyện nhà.
Chờ đến khi tới Đông Hoa môn, Thái Tử sai người mở cửa rồi làm như không để ý hờ hững nói với Trần Thiện Chiêu: “Lần trước các ngươi ở chùa Long Phúc bị ngựa điên dọa sợ, nghe nói thằng Nhị nhà Nhị ca sau khi đưa hai vị tiểu thư phủ An Quốc Công trở về, còn sai người đưa qua vài lần quà tặng để an ủi tiểu thư nhà người ta, thật là người có tâm.
Ngươi nha, trong Kinh Thi còn có câu "Yểu điệu thục nữ Quân tử hảo cầu", đâu giống ngươi mỹ nhân đã đưa đến trong lòng mà còn đẩy ra ngoài? Năm nay ngươi sẽ làm lễ đội mũ, ba đệ đệ ngươi tuy nhỏ hơn nhưng chỉ cách nhau cùng lắm là một hai tuổi, đều bắt đầu tính toán tìm hôn phối trong lần tuyển phi này.
Ngươi có biết, Tam ca dâng tấu thỉnh hôn cho Tứ đệ ngươi, cầu thú thiên