Chương gia không có sản nghiệp gì ở kinh thành, Thái phu nhân nghĩ Chương Hàm trở thành Triệu Vương Thế tử phi là kết cục đã định, cho nên khi thu xếp một sân viện ở Đông phủ, hỏi qua Hồ phu nhân và Cố Trừ xong bèn chọn ngay Hội Phương Các của Cố Chấn năm đó.
Hội Phương Các ở phía Tây của phủ Uy Ninh Hầu, cách biệt hoàn toàn với nơi ở của Hồ phu nhân và Cố Trừ phía Đông nên nước giếng không phạm nước sông.
Ngôi viện rất rộng rãi sáng sủa, tiện lợi cho vị giáo tập lễ nghi Thẩm cô cô mang theo hai tiểu cung nữ tới ở một cách thoải mái.
Suốt mấy ngày qua Chương Hàm chỉ có việc ăn rồi ngủ, tuy nhiên cứ nhắm mắt lại là gương mặt cười tủm tỉm của Trần Thiện Chiêu luôn hiện ra làm nàng lo lắng không thể ngủ ngon.
Vào hôm Thẩm cô cô tới phủ, Chương Hàm vốn đã thu xếp tinh thần dự bị ứng phó một phụ nhân trung niên với quy củ khắc nghiệt không chút nào châm chước, giống như vị cô cô ngày xưa Cố phu nhân mời đến giáo tập lễ nghi cho nàng; ai ngờ trước mặt lại là một phụ nữ khoảng ba mươi, gương mặt tròn phúc hậu luôn nở nụ cười hiền lành.
Vào phủ vừa thấy mặt, vị cô cô này liền cung kính hành lễ với Chương Hàm, hàn huyên một thời gian, Thẩm cô cô lấy cớ có vài câu quan trọng muốn nói riêng nên Chương Hàm cho các nha hoàn lui ra hết, sau đó nghe được một câu khiến nàng cực kỳ kinh ngạc.
“Chương cô nương quả nhiên dung mạo phẩm cách đều là nhất đẳng, khó trách Thế tử gia phải hao tổn tâm huyết.”
Chương Hàm ngạc nhiên quá đỗi, hơi nhíu mày: “Lời này của Thẩm cô cô là có ý gì?”
“Nô tỳ tuy được Thục phi nương nương tuyển chọn đưa tới, thật ra lại là Thế tử gia an bài.” Thẩm cô cô mỉm cười cúi cúi người, chủ động giải thích, “Nô tỳ có quan hệ biểu tỷ muội với Đan ma ma là bảo mẫu của Thế tử gia.
Theo thông lệ, sau khi các cô cô giáo tập lễ nghi hoàn thành nhiệm vụ thì thường đi theo Vương phi Thế tử phi hay Quận vương phi làm nô tỳ hồi môn.
Thế tử gia lo lắng người trong cung không đáng tin nên cố ý an bài nô tỳ tới đây.”
Trần Thiện Chiêu sao...!
Ai cũng cho rằng ông tướng kia là con mọt sách ngờ nghệch nhưng thật ra tâm tư vô cùng linh động kín đáo, một Triệu Vương Thế tử lại hao tổn tâm huyết vì nàng đến mức này khiến Chương Hàm cảm thấy sâu trong đáy lòng trào dâng một cỗ nước ấm chạy khắp thân thể, nhưng đồng thời lại nảy sinh một nỗi hoang mang khó tả.
So sánh với những vụ manh hôn ách gả thì nàng xem như quá may mắn, chẳng những đã gặp qua trượng phu tương lai, lại còn phát hiện được những bộ mặt nạ khác của chàng ta.
Nhưng chính vì biết rõ nhau mà nàng mới cảm thấy vụ hôn nhân này quá vô lý -- cho dù nàng có chút bản lĩnh ứng biến nhạy bén, nhưng đâu thể nào chỉ vì vậy mà khiến cho một Triệu Vương Thế tử chắc đã gặp qua nữ tử càng tốt hơn phải dụng tâm đến thế?
Nàng biết Thẩm cô cô tuyệt đối không nói dối lừa nàng.
Sau khi tứ hôn thì Đan ma ma đã tới đây hai lần, lần nào Thái phu nhân cũng vui vẻ kêu nàng ra gặp mặt, do đó nếu nàng hỏi đến thì câu nói dối kiểu này rất dễ bị lòi tẩy.
Vì thế, sau khi trầm mặc một hồi lâu, nàng mới chần chờ lên tiếng thăm dò: “Thế tử...!còn dặn dò chuyện gì khác hay không?”
Thẩm cô cô nhớ tới trước đó, thay vì mình được phái đi thì vốn đã chọn ra hai người khác có cơ hội cao hơn mình.
So sánh với việc phải nhốt mình trong cung cả đời, nếu được phái ra giáo tập Vương phi Thế tử phi hay Quận vương phi, tương lai nhờ là người từ trong cung nên đương nhiên có thể nhận được một vị trí tốt trong vương phủ, ai mà chẳng muốn tranh đoạt nhiệm vụ này? Kết quả, một vị cô cô có chút liên hệ với Thái Tử Phi thì hai ngày trước bị đau bụng không khỏi, còn một vị khác có chút liên quan với Tần Vương phi thì cứ một phen nước mắt nước mũi ròng ròng, cuối cùng nhiệm vụ này bèn thuận lý thành chương dừng trên vai mình.
Nghĩ đến đây, Thẩm cô cô không nhịn được hơi mỉm cười, thế nhưng nhanh chóng che giấu chỉ nghiêm trang trả lời: “Thế tử gia chưa dặn dò điều gì khác, chỉ nói Chương cô nương rất nhạy bén, không cần Thế tử gia chỉ dẫn.
Tuy nhiên Thế tử gia có nhắn một câu an ủi, nói Chương cô nương đang ở Cố gia phải đối diện với rất nhiều thứ không tiện, mong cô nương cố gắng nhẫn nại thêm chút nữa.”
Hiện giờ còn bảo mình phải nhẫn nại, làm sao so được với cuộc sống nơm nớp lo sợ lúc trước? Loại lời nói dư thừa này chẳng biết anh chàng còn nhớ dặn dò làm gì? Chương Hàm không khỏi thầm khắc hoạ bộ dáng ngẫu nhiên ngốc đầu ngốc não của Trần Thiện Chiêu, nhịn không được phì cười ra tiếng, ngay sau đó mới sực nhớ ra mình đang ở trước mặt Thẩm cô cô.
Cần phải che lấp cũng đã quá muộn, nàng đành ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Không có gì không tiện, ta sớm đã quen rồi.
Nhưng thật ra mấy ngày này phải làm phiền cô cô, nếu ở Cố gia có gì không tiện thì xin báo với ta một tiếng, chúng ta cũng dễ thương lượng.
Nếu ta có chỗ nào làm không tốt cũng xin cứ việc chỉ ra, không cần cố kỵ.”
Thẩm cô cô vốn cảm thấy lời này chỉ là khách sáo, nhưng có thể thấy được ánh mắt chân thành của Chương Hàm đang nhìn mình.
Lúc đầu đến đây cũng vì Thế tử gia sai phái, nhưng hiện giờ Thẩm cô cô lại cảm thấy mình thật quá may mắn.
Chương Hàm vừa không là hạng tiểu thư khuê các xuất thân cao quý quen thói vênh mặt hất hàm sai khiến, cũng không phải loại cô nương tiểu gia bích ngọc gia đình bình dân sợ hãi rụt rè chưa hiểu việc đời, được một vị như Chương Hàm tương lai có lẽ thành chủ nhân của mình cả đời thật ra không tệ chút nào.
Thẩm cô cô cười tủm tỉm đứng lên nhún gối hành lễ: “Vâng, nô tỳ đều nhớ kỹ.
Lúc này phía trước đang mang đến lễ vật dạm ngõ, Chương cô nương muốn nô tỳ đi hỗ trợ nhìn một chút?”
“Vậy làm phiền cô cô.”
Thẩm cô cô thấy Chương Hàm thoải mái hào phóng gật đầu lập tức đứng dậy, chờ Chương Hàm kêu Bích Nhân tới đưa mình đi, Thẩm cô cô lại hành lễ một lần nữa rồi mới ra cửa.
Phương Thảo canh giữ trước cửa nhịn không được nhìn chằm chằm bóng dáng Thẩm cô cô một hồi lâu, mặt mày hâm mộ: “Cô nương, bộ điệu Thẩm cô cô hành lễ hay đi đường đều quá đẹp mắt.”
Chương Hàm cũng có cùng cảm nhận.
Mỗi một cử động của Thẩm cô cô đều rất thong dong không kiêu ngạo không siểm nịnh, hiếm có nhất là tính tình hòa ái dễ gần.
Cũng may nhờ Trần Thiện Chiêu tặng đến một người tốt như vậy, nàng có thể danh chính ngôn thuận uyển chuyển cự tuyệt ma ma quản sự Cố gia nhét cho nàng, tương lai phân phó người bên cạnh ra cửa làm việc cũng tiện hơn nhiều! Trong lòng nghĩ như vậy, ngoài mặt nàng lại trêu ghẹo: “Sao nào, ngươi hâm mộ à? Lúc ta đi theo Thẩm cô cô diễn tập lễ nghi, ngươi và Bích Nhân cũng học cho đàng hoàng, đừng để ngày sau vào vương phủ khiến người chê cười!”
“Cô nương nói thật?” Phương Thảo vừa mừng vừa sợ xông lên vài bước, ngay sau đó tự biết mình thất thố bèn ỉu xìu, chỉ uốn gối quỳ xuống, “Ngài thật sự không chê nô tỳ và Bích Nhân chỉ xuất thân nông thôn? Các nha đầu trong Đông phủ đều nói, Đại phu nhân chọn nha hoàn cho Đại tiểu thư đều là tốt nhất, không giống nô tỳ và Bích Nhân là người thô kệch, hơn nữa