Hoàng đế luôn luôn ban thưởng chiến công rất phong phú, lần này phụ tử Chương gia được ban một trăm năm mươi lượng hoàng kim, một ngàn ba trăm lượng bạc trắng.
Nếu dựa theo tỷ lệ đối suất chính thức một lượng vàng bằng bốn lượng bạc trắng, số tiền này đã gần hai ngàn lượng bạc; nhưng hiện giờ trên thị trường vàng thiếu bạc nhiều, một lượng vàng có thể ngầm đổi đến tám lượng thậm chí mười lượng bạc, đương nhiên giá trị phần thưởng này tăng lên.
Nếu là gia đình võ quan tầm thường, số tiền ấy cưới tức gả nữ đều dư dả, nhưng Chương Hàm phải gả nhập phủ Triệu Vương lại khác xa.
Chương Phong chạy ngươc chạy xuôi ở bên ngoài mấy ngày, mỗi khi trở về sắc mặt đều âm trầm.
Những vật dụng đồ gỗ cồng kềnh, thậm chí chăn màn gối đệm, rèm cửa, xiêm y bốn mùa,...!tuy đặt mua tiêu phí xa xỉ nhưng luôn có vô số, đồ trang sức trong cung đưa tới làm sính lễ cho vào hộp cũng đã đủ thể diện, nhưng những thứ như thi họa đồ sứ đồ cổ thì cho dù có tiền cũng mua không được.
Mặc dù trước đây lúc thân vương cưới phi cũng có một số vương phi xuất thân tầm thường, ngoài những sính lễ trong cung thì chỉ bổ sung thêm mười mấy hai mươi gánh coi như của hồi môn; nhưng theo ông biết, nữ tử như vậy gần như rất ít khi đứng vững gót chân trong vương phủ.
Nhưng nếu thật sự táng gia bại sản gả nữ, sau đó nhi tử cưới thê lại quá mức bạc đãi nữ nhi nhà người ta sẽ khiến ông cảm thấy băn khoăn có lỗi.
Buổi trưa hôm nay, Chương Phong đứng chần chừ trong khoảnh sân thứ ba dưới ánh mặt trời gay gắt mới quyết định đi vào.
Vừa lúc cửa chính phòng mở ra, Phương Thảo bưng chậu rửa mặt định hắt ở cống ngầm, thấy lão gia vội vàng tiến đến đón chào: “Lão gia vào trong ạ!”
Thấy Chương Phong liếc nhìn thau đồng trên tay mình, Phương Thảo nhanh chóng giải thích: “Thẩm cô cô mới từ trong cung trở về, vì trời quá nóng nên cô nương phân phó nô tỳ mang vào chậu nước hầu hạ rửa mặt.
Thẩm cô cô nói hôm nay Tương Vương nạp chinh, ba ngày sau là đến Tri Vương điện hạ nạp chinh, Hàn Vương và Việt Vương cũng đều tổ chức trong mấy ngày này, chỉ trong vòng tháng tám tháng chín mà có tới bốn vị điện hạ nạp phi, không biết quan viên Lễ Bộ sẽ bận rộn đến độ nào! Cô nương vừa mới nói, thời điểm đưa quà cưới cho Long Bình Hầu Đại tiểu thư, cô nương tính đi một chuyến.”
Vừa dứt lời, Chương Phong còn chưa kịp nói gì thì một tiểu nha đầu nâng tấm thiệp trong tay vội vội vàng vàng chạy vào, khom người hành lễ thật sâu rồi báo: “Lão gia, bên ngoài có người đưa thiệp cho cô nương, nói là ma ma của phủ Long Bình Hầu.”
Chương Phong mơ hồ nghe nói Triệu Vương Thế tử nạp phi tám chín phần mười sẽ tổ chức vào tháng mười, hiện giờ nghe Phương Thảo thuật lại tin tức của Thẩm cô cô, ông càng thêm chắc chắn sẽ là tháng mười.
Nghĩ đến vẫn còn nhiều thời gian cho mình thu xếp, ông thấy tự tin hơn một chút.
Sau khi nhận lấy tấm thiệp, biết được ma ma đưa thiệp vẫn đang chờ bên ngoài, ông liền kêu Phương Thảo đi vào nói một tiếng.
Chỉ chốc lát sau, Thẩm cô cô thoăn thoắt ra tới, vừa thấy Chương Phong liền mau chóng xuống bậc thang tiến lại hành lễ.
“Lão gia, vị ma ma của phủ Long Bình Hầu xin giao cho nô tỳ.”
“Làm phiền!”
Chờ đến khi Thẩm cô cô kêu hai cung nữ từ dãy nhà phía Đông cùng ra ngoài, Chương Phong trầm ngâm một lát rồi xoay người vào chính phòng.
Truyện được bà còm chỉnh sửa, đăng tại ω∆ttp∆∂ Bố trí ngoài minh gian không khác gì so với lúc mới dọn vào, nhưng vừa tiến vào thư phòng phía Đông, Chương Phong mấy ngày này bận trước bận sau không rảnh đến viện của nữ nhi liền phát hiện bài trí trong này có chút thay đổi.
Trên tường phía Tây treo thêm bức trang hoa sen, trước kệ sách có thêm tấm mành thủy mặc, ngay cả trên bàn cũng thêm một bình phong nho nhỏ.
Mặc dù đồ đạc vẫn còn y nguyên không dọn đi cái nào, cùng lắm chỉ là dịch chuyển vị trí bàn ghế, nhưng nhìn qua cảm thấy lịch sự tao nhã hơn nhiều.
Thấy Chương Hàm tiến đến cười đón chào, ông tán thưởng gật gật đầu.
“Rốt cuộc nhờ con có mắt thẩm mỹ, Đại ca con thì chỉ cần dọn hết đồ đạc vào là xong!”
“Đại ca là nam tử, làm được vậy đã tốt lắm rồi, nếu còn phải lo luôn cả việc trang trí tỉ mỉ thì cần phụ nữ làm gì?” Chương Hàm mời Chương Phong ngồi xuống.
Khi phụ thân đưa cho nàng thiệp của phủ Long Bình Hầu, nàng cười tiếp nhận lật xem rồi nói, “Long Bình Hầu Đại tiểu thư và con có chút giao tình, con định đích thân đến thêm trang để ủng hộ tinh thần.
Tuy trước đây nàng sống vất vả trong phủ nhưng hiện giờ được xứng làm Vương phi, đại ca thừa tự cũng không dám chèn ép nữa.
Con tính đưa hai khúc lụa, hai bức thêu, bốn bộ trang sức, cha thấy thế nào?”
“Con thấy tốt là được.” Chương Phong không hề nghĩ ngợi liền đáp ứng, nhưng ngay sau đó lại hơi nhíu mày, “Vải vóc trang sức gì đó thì không thành vấn đề, nhưng còn đồ thêu của con vẫn làm chưa xong, bức thêu này...”
“Mấy thứ khác chỉ là phô trương nhìn cho đẹp mắt mà thôi, đồ thêu mới thật sự là tâm ý của con.” Chương Hàm giải thích một câu, thấy vẻ mặt phụ thân vẫn có chút sầu lo, nàng bổ sung, “Cha cứ yên tâm, trong số bốn vị vương phi tương lai thì chỉ có Long Bình Hầu Đại tiểu thư và Uy Ninh Hầu Đại tiểu thư mới cần con đi thêm trang, hai vị kia con hoàn toàn không quen, sẽ không cần tặng đồ thêu đâu ạ.”
“Nếu thế, vậy được rồi.” Chương Phong hơi chựng lại, đang nghĩ thầm không biết có nên giấu đi vụ bôn ba và nỗi khó xử của mình trong mấy ngày qua, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng ông vẫn nói thẳng với Chương Hàm, “Hàm nhi, cha còn một chuyện khó giải quyết, muốn thương lượng với con...”
Nghe phụ thân ngượng ngùng đỏ mặt kể ra mấy ngày này tích cóp trang trải lo của hồi môn cho nàng, Chương Hàm tuy lẳng lặng nghe nhưng đáy lòng lại đau đớn vô cùng.
Khi phụ thân nhất quyết hứa bằng bất cứ giá nào cũng sẽ gả nàng đi thật vẻ vang, nàng rốt cuộc nhịn không được vươn tay cầm thật chặt đôi tay đầy vết chai của phụ thân.
“Cha, không cần như vậy.” Thấy Chương Phong nhướng mày muốn phản bác, Chương Hàm đoạt trước nói từng câu từng chữ, “Tình trạng nhà chúng ta thế nào đâu thể giấu giếm được, thay vì phùng má giả làm người mập, không bằng đến lúc đó lấy những sính lễ nạp chinh chuẩn bị là được.
Mời vào ω∆ttp∆∂ thăm nhà bà còm Cha vừa mới nói lúc trước cũng có Vương phi trong nhà túng quẫn cho nên sau khi gả qua sống không tốt, thậm chí không đứng vững gót chân ở trong vương phủ, thật ra cũng đâu phải chỉ vì không có của hồi môn dồi dào.
Thứ nhất có lẽ vì tính tình của vị hôn phu, thứ hai có lẽ các nàng đều tự ti với thân gia, không thể tỏ ra