Hôm sau là ngày phủ Triệu Vương đến Chương gia tiến hành lễ nạp chinh.
Hiện giờ Triệu Vương đang ở kinh thành nên nhiệm vụ chuẩn bị cho lễ nạp chinh vốn là chức trách của Lễ Bộ thì đều trao cho phủ Triệu Vương, tuy nhiên tất cả lễ vật nạp chinh vẫn do Hoàng đế hạ lệnh phát cho.
Thời khắc này, Chương Hàm nghe bên ngoài thông báo từng lễ vật trân quý được nâng vào nhưng nàng chẳng có chút hứng thú, đầu óc đều tràn đầy suy nghĩ về chuyện của Trần Thiện Chiêu.
Chờ khi buổi lễ nạp chinh kết thúc, Chương Thịnh vội tiến vào bèn nhìn thấy muội muội không tập trung tinh thần.
Chuyện phát sinh trong cung hôm qua vốn truyền đi rất nhanh, huống chi hắn và phụ thân là thuộc hạ của phủ Triệu Vương, hơn nữa muội muội sắp trở thành thế tử phi, không cần tìm hiểu cũng có vô số người báo cho bọn họ vô số phiên bản nội tình.
Cứ nghĩ đến Triệu Vương Thế tử đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại là hắn nhịn không được bực bội trong lòng; lúc này xem bộ dạng Chương Hàm như vậy, hắn biết cho dù chính mình và phụ thân có dấu kín tin tức kia cỡ nào thì Chương Hàm cũng đã biết.
Chương Thịnh đặt một xấp danh sách thật dày trước mặt Chương Hàm, nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Muội muội, ông trời sẽ không đui mù.
Có câu nói Người tốt sẽ không trường mệnh nhưng tai họa thì để lại ngàn năm...!Không phải ý ta muốn nói hắn là tai họa, chỉ là tâm tư ông tướng kia cơ biến vô cùng, sẽ không dễ dàng có chuyện gì đâu, muội nhất định phải yên tâm! Cho dù hắn thật sự...”
“Đại ca không cần nói nữa!”
Chương Hàm ngắt lời Chương Thịnh, thấy huynh trưởng mặt mày ảo não, nàng cũng không muốn nói thêm gì nữa, chỉ lấy qua một xấp danh mục quà tặng thật dày cúi đầu xem.
Nàng chậm rãi đọc kỹ từng tờ một, do bà còm biên tập đăng tại ωtpd thấy danh mục quà tặng dài thòng nhất định không giống như quà tặng theo lệ của thân vương thế tử nạp chinh, nhịn không được nhếch khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ.
Một thanh Ngọc khuê, năm cuộn tơ đen đỏ, mũ miện và triều phục của của thế tử phi, mũ phượng khảm san hô cùng vô số trâm cài vàng ngọc quý giá.
Tiếp theo là y phục tham dự yến hội cùng với bao nhiêu cuộn lăng la tơ lụa gấm vóc không đếm xuể, dĩ nhiên không thể thiếu những bộ trang sức vàng nặng trĩu chạm khắc tỉ mỉ cùng với những bộ trang sức khảm đá quý trân châu ngọc bích mã não hồng ngọc đều có đủ.
Sau đó là đến phấn son chì kẻ mày cùng vô số điền hoa cung hoa đủ loại đủ kiểu.
Ngoài ra còn có ba mươi hai con dê, vào ωat pad thăm nhà bà còm mười sáu con heo, ba mươi hai con ngỗng, hai trăm bình rượu, ba mươi hai túi trà, cùng vô số mứt quả bánh trái.
Cuối cùng là cỗ kiệu chuyên dùng cho thế tử phi.
Danh sách quà sính lễ thật dài viết kín hết xấp giấy nhũ kim thật dày.
Sính lễ nặng trĩu như vậy, nếu hiện giờ Trần Thiện Chiêu bình an không việc gì, nàng sẽ kinh hãi một thời gian rồi cũng cho qua, nhưng hiện giờ cảm thụ lại khác nhau rất lớn.
Trước đó lễ nạp thái được chiếu theo quy lệ của thân vương thì còn có thể nói do Hoàng đế rất yêu thích Hoàng tôn Trần Thiện Chiêu; nhưng lễ nạp chinh cũng như thế, còn thêm cả Ngọc khuê, rõ ràng không còn cách gì khác để giải thích ngoài vấn đề Hoàng đế cảm thấy áy náy với Trần Thiện Chiêu, vì thế dùng lễ nạp chinh để bồi thường cho nàng.
Nhưng đối với phần vinh sủng này, nàng thật sự không để bụng!
Nàng chỉ hy vọng ông tướng nào đó khi thì ngờ nghệch tựa thư ngốc, khi thì giảo hoạt tựa hồ ly, khi thì chân thành tựa tri kỷ có thể bình an vượt qua kiếp nạn!
Chương Thịnh đứng ở bên cạnh nghĩ thầm phải khuyên vài câu, nhưng biết chính mình nói ra câu nào khẳng định không dùng được câu đó, rốt cuộc chỉ biết lo lắng suông.
Khó khăn lắm mới chờ được phụ thân cũng vào phòng, hắn đang muốn nhờ phụ thân hỗ trợ khuyên nhủ, lại không ngờ Chương Phong do dự một lát rồi nói: “Con à, bên ngoài có một vị công công trong cung tới muốn gặp con.”
Chương Hàm lập tức phục hồi tinh thần đứng bật dậy.
Hít một hơi thật sâu, nàng gật đầu nói: “Xin cha ra ngoài tiếp đãi trong chốc lát, con sửa soạn một chút rồi ra ngay.”
Chương Hàm thay xiêm y gặp khách rồi ra ngoài chính sảnh.
Vừa thấy người kia, tim nàng lập tức đập thình thịch.
Đấy là người nàng đã từng gặp qua hai lần, một lần vào hôm đầu tiên vào cung gặp Cố Thục Phi, cảm ơn nếu vào thăm nhà người làm truyện là bà còm ở ωat pad người này đứng hầu bên cạnh Cố Thục Phi; lần thứ hai là hôm tới Cố gia truyền chỉ tứ hôn, chính là người này tuyên đọc thánh chỉ.
Nàng nghe Thái phu nhân xưng hô, hơn nữa sau đó có hỏi Thẩm cô cô, liền biết hóa ra đây là Đại Tổng quản của Càn Thanh Cung Lý Trung.
Nàng cố gắng ép xuống nỗi thấp thỏm trong lòng, tiến lên hành lễ chào: “Lý công công.”
“Không dám nhận lễ của Chương cô nương.” Lý Trung nghiêng người tránh đi, thấy người Chương gia đều biết điều mà lui xuống, ngay cả Thẩm cô cô cũng không ngoại lệ, ông vừa lòng gật gật đầu, trầm ngâm một lát rồi lên tiếng, “Lão nô và Chương cô nương coi như có duyên, cho nên hôm nay cố ý tới đây, nhân tiện có chút lời muốn nói.
Tuy mấy Ngự y luân phiên chữa trị, có thể nói là dùng hết năng lực, nhưng cho tới bây giờ Thế tử gia vẫn chưa tỉnh lại.”
Mặc dù Chương Hàm đã đoán được đáp án này, nhưng khi nghe Lý Trung chứng thực nàng vẫn cảm thấy tim trĩu nặng, nắm chặt khăn tay cắn môi không hé răng.
Lý Trung ngừng lại một chút rồi không nhanh không chậm nói: “Không dối gạt Chương cô nương, sở dĩ Hoàng Thượng sính cô nương cho Thế tử gia, thứ nhất bởi vì tính tình cô nương thuần thiện hiếu đễ mà lại cương cường thông tuệ, thứ hai là nhờ lời cô nương trách cứ Thế tử gia ở chùa Long Phúc.
Thế tử gia vào kinh thành từ nhỏ, tính tình nhân hậu đương nhiên tốt, nhưng khổ nỗi cứ cố chấp ai nói cũng không nghe, cho nên Hoàng Thượng muốn chọn một thế tử phi có thể khuyên can tôn tử.
Hơn nữa, có lần Thế tử gia nhắc tới cô nương với lão nô, tựa hồ rất có thiện cảm với cô nương, lão nô dĩ nhiên cũng đúng sự thật bẩm báo cho Hoàng Thượng.”
Trần Thiện Chiêu...!hóa ra chàng ta nói với người khác một cách trực tiếp và táo bạo như vậy!
Chương Hàm chỉ cảm thấy trong lòng trăm mối ngổn ngang, vừa cảm động với sự dụng tâm của chàng, vừa hối hận không ngăn lại khi chàng úp mở dặn dò mình, lúc đó nàng nên trả lời rõ ràng hơn.
Nàng thật không hiểu nổi Hoàng đế sẵn sàng thành toàn cho Hoàng tôn này đến thế mà lại khiến Trần Thiện Chiêu rơi vào tình trạng như hiện giờ.
Đủ loại cảm xúc hỗn loạn đan chéo bên nhau, nàng thật vất vả để giữ được bình tĩnh, từng câu từng chữ hỏi: “Lý công công nếu còn điều gì cần biết, xin hãy nói thẳng.”
Lý Trung cũng không quan tâm giọng điệu của Chương Hàm.
Trên thực tế, sự giãy giụa và thương tâm của nàng ông đều xem trong mắt, lúc này nếu còn không nhận ra Chương Hàm có tình cảm với Trần Thiện Chiêu, vậy thì ông đã