Khi ngồi trong kiệu, Chương Hàm cũng đã cảm nhận được sự ồn ào náo nhiệt xung quanh, nhưng khi sắp sửa rời kiệu, nàng mới chân chính biết được bát nháo loạn xị là thế nào.
Hôm nay khách khứa tới Chương gia không nhiều, hơn phân nửa đều là đồng đội trong quân của Chương Phong và Chương Thịnh, hơn nữa người đón dâu chính là Triệu Vương Thế tử Trần Thiện Chiêu, mọi người lo lắng cho sức khỏe tân lang nên không dám ầm ĩ quá mức.
Nhưng khi tới phủ Triệu Vương thì nơi này dường như không kiêng nể gì.
Nàng mơ hồ ngơ ngác theo thanh âm xướng lễ hết quỳ lại bái rồi phủ phục hành lễ, rốt cuộc xem như hoàn tất lễ bái thiên địa, tiện đà được dìu vào ngồi xuống trên giường, lúc này nàng mới nghe giọng nói quen thuộc.
"Mau mau, tân lang hãy giở khăn lụa cho nhóm cô cô thẩm thẩm chúng ta xem mặt chất tức nhi nào!"
Là Công chúa Gia Hưng!
Nhận ra giọng nói này, mặc dù bốn phía tiếng cười càng ồn hơn nhưng bỗng nhiên Chương Hàm không còn cảm thấy bất an.
Nàng cho rằng Trần Thiện Chiêu sẽ theo lời giở khăn phủ đầu thì lại không thấy chàng ta có động tác gì, ngược lại nghe được giọng thành khẩn xin khoan dung của anh chàng: "Thập nhị cô cô cùng các vị cô cô thẩm thẩm, khó khăn lắm cháu mới nhặt về cái mạng, các vị tốt xấu gì cũng thương hại cháu chút xíu, cho cháu an tĩnh một mình giở khăn được không ạ? Chờ sau này cháu nhất định dẫn nương tử tới từng nhà bái phỏng cho chư vị tha hồ ngắm nhìn.
Hôm nay xin hãy buông tha cho đứa cháu tội nghiệp trọng thương mới khỏi nhé?"
Nếu không được Thẩm cô cô ân cần dạy bảo, rồi chính nàng cũng biết đêm tân hôn nhất định phải giữ tư thế trang trọng, Chương Hàm suýt chút nữa đã bị giọng điệu đáng thương của Trần Thiện Chiêu chọc cho phì cười.
Cũng may nàng được khăn đỏ phủ kín gương mặt, lúc này bèn nhếch lên khóe miệng không tiếng động cười trộm hồi lâu.
Đúng như nàng sở liệu, trước bộ dáng cầu xin tội nghiệp của Trần Thiện Chiêu, Công chúa Gia Hưng rốt cuộc phải buông tha.
"Được được, nể tình ngươi hôm nay đã nỗ lực đi nghênh thân, chúng ta tạm tha cho ngươi.
Ngày khác phải mang theo nương tử tới từng nhà bái lạy, nếu dám thiếu nhà ai coi ta có tìm ngươi tính sổ hay không! Yên tâm, chúng ta cũng sẽ không bạc đãi nương tử của ngươi, nhất định chuẩn bị phần lễ gặp mặt thật dày, mọi người nói xem có phải hay không?"
Tri Vương phi Trương Như thật ra có mấy câu muốn nói với Chương Hàm, nhưng Công chúa Gia Hưng đã lên tiếng như vậy, những người khác tuy trêu ghẹo không ít nhưng một đám đều đáp ứng, cô nàng dĩ nhiên chỉ có thể thuận theo số đông.
Trước khi đi, Trương Như nhìn thoáng qua Chương Hàm ngồi ngay ngắn trên giường hỉ đỏ rực, đứng bên cạnh là Trần Thiện Chiêu một thân quan phục thế tử trước ngực còn đeo hoa đỏ, Trương Như cảm thấy hai người vô cùng xứng đôi.
Ông trời rốt cuộc cũng đã mở mắt! Cảm ơn đã vào ɯαttραd thăm nhà βαcοm2!
Khó khăn lắm mới nhẫn nại được đến khi mọi người đều đi rồi, nụ cười tội nghiệp của Trần Thiện Chiêu liền biến mất không thấy bóng dáng, thay thế chính là tiếng thở phào như trút được gánh nặng.
Chàng ta hung hăng quệt mồ hôi trên trán rồi hô lớn: "Mau, mau đóng cửa, phải làm lễ hợp cẩn!"
Đan mụ mụ và Thẩm cô cô đại diện nhà trai và nhà gái hầu hạ trong phòng tân hôn cùng ma ma xướng lễ hợp cẩn liếc nhìn nhau một cái, đồng loạt cong môi cười, thuận theo đi đóng cửa lại.
Kế tiếp, Đan ma ma cười tủm tỉm đưa đòn cân cho Trần Thiện Chiêu.
Chương Hàm nhìn không thấy nhưng cảm giác được không khí biến hóa.
Mặc dù trước đó nàng đã sớm gặp mặt trượng phu nàng sắp sống chung cả đời, nhưng ngay khoảng khắc này nàng vẫn cảm thấy cả người cứng đờ vì hồi hộp.
Mãi đến khi khăn lụa đỏ đột nhiên được đòn cân nhấc lên, ánh sáng long lanh của đèn đuốc đập vào mắt, nàng vừa lấy lại bình tĩnh liền thấy một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm không chớp.
Biết lễ hợp cẩn không thể nhiều lời, nên dù không quen với ánh mắt nóng bỏng của phu quân, Chương Hàm chỉ có thể cắn cắn môi nghiêng đầu sang một bên tránh đi tia mắt.
Nàng vừa nghe tiếng Đan ma ma mời Thế tử ngồi là ngay lập tức Trần Thiện Chiêu tùy tiện ghé mông xuống sát bên nàng, một bàn tay chẳng chần chờ nắm lấy tay nàng.
Tuy nàng theo bản năng muốn rút tay lại nhưng Trần Thiện Chiêu trọng thương mới khỏi vẫn mạnh vô cùng, nàng giựt giựt vài cái cũng không thể thoát khỏi ma trảo của chàng ta, cuối cùng đành phải cúi đầu mặc kệ.
"Kim tước tiến rượu."
Lúc này Chương Hàm mới thấy Đan ma ma đưa lên hai chung vàng được nối vào nhau bởi sợi tơ ngũ sắc cột dưới đáy.
Chờ đến khi Trần Thiện Chiêu vươn tay nhận lấy một chung rượu, nàng đang muốn duỗi tay mới phát giác bàn tay thuận chiều của mình vẫn còn bị ông tướng nào đó nắm chặt, bèn dùng mắt lườm một cái mới khiến chàng ta nới lỏng thả ra.
Đợi đến khi nhận chung rượu uống một hơi cạn sạch, nàng và Trần Thiện Chiêu cùng nhau buông xuống chung vàng, kế tiếp Thẩm cô cô lại mỉm cười nâng hồ lô rót đầy chung vàng một lần nữa.
"Để ngày vui được trọn vẹn, đương nhiên phải uống ba chung rượu mới được." Trần Thiện Chiêu chớp mắt nói với Chương Hàm, thấy nàng đầy mặt không tin, chàng ta bèn cười năn nỉ, "Hôm nay nhân dịp sức khỏe ta vừa mới khôi phục nên không cần ra ngoài ứng phó với đám khách khứa, cũng có thể ngăn hết những kẻ phá đám muốn nháo động phòng.
Chúng ta phải nên uống thêm một chung để chúc mừng sự kiện một công đôi việc này đúng không? Nương tử, phu quân đáng thương của nàng đã hôn mê một khoảng thời gian chỉ yêu cầu chút xíu như vậy, chẳng lẽ nương tử lại không đáp ứng?"
"Vô lại..."
Chương Hàm dùng giọng nhỏ như tiếng muỗi vo ve giận dữ đáp trả một câu, nhưng rốt cuộc vẫn thể theo lời yêu cầu của Trần Thiện Chiêu uống chung thứ hai rồi chung thứ ba.
Nàng vốn không giỏi uống rượu, lúc này tống ba chung xuống bụng, hơn nữa trong phòng còn đốt địa long ấm áp quá mức, nàng cảm thấy hai má nóng bừng, trong chốc lát gò má đã nổi lên hai ráng mây đỏ.
Đến khi sủi cảo sinh con rồi mì trường thọ lần lượt đưa lên, đầu nàng có chút quay cuồng chỉ ăn mấy miếng tượng trưng.
Khó khăn lắm mới chờ được đến lúc lễ nghi kết thúc, Thẩm cô cô mới mang theo Thu Vận Phương Thảo và Bích Nhân tiến lên chuẩn bị hầu hạ nàng thay ra bộ quan phục thế tử phi nặng trĩu.
Nhưng không ngờ đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền vào giọng của một ma ma.
"Thế tử gia, Thế tử phi, trong cung mang tới quà ban thưởng của Hoàng Thượng!"
Mặc dù không phải thánh chỉ nhưng cũng là Thiên tử ban thưởng, Trần Thiện Chiêu ngạc nhiên một lát chỉ đành không thể chần chờ đứng dậy.
Liếc qua Chương Hàm một cái, chàng liền vươn tay đỡ nàng, cười khổ than: "Tránh được nhóm cô cô thẩm thẩm lại quên mất còn Hoàng gia gia, chỉ sợ kế tiếp Thục phi nương nương Huệ phi nương nương Kính phi nương nương đều không thiếu đưa đồ ban thưởng!"
"Ai biểu có vị Thế tử nào đó được xưng tụng là Đệ nhất Hoàng tôn?"
Chương Hàm rốt cuộc tìm được cơ hội móc lại một câu.
Trần Thiện Chiêu chỉ nhướng mày cười tủm tỉm nhìn nàng: "Danh hiệu Đệ